Mark đưa cho cô gái trẻ một cốc nước, Evie nhấp môi trước khi thổ lộ, bằng một giọng đầy xúc động:
- Theo những gì tôi có thể nhớ được, mẹ tôi và tôi luôn bị những loại người như hắn ta miệt thị và sỉ nhục...
- Tôi có thể hình dung được, bác sĩ trả lời.
- Tôi không muốn để mình bị chèn ép như vậy nữa.
- Cô có lý, Mark thừa nhận, nhưng để làm được như vậy có nhiều cách khác hơn là trả thù.
Evie hướng ánh mắt nghi ngờ về phía anh.
- Theo anh tôi sẽ phải làm gì?
Mark do dự trong giây lát, ý thức được phản ứng thù địch mà anh sắp gây nên ở cô gái.
- Tha thứ.
- Không! Tôi không muốn tha thứ! Cô gái trẻ phản ứng. Tôi không muốn quên!
- Tha thứ không có nghĩa là quên, anh từ tốn giải thích, cũng không có nghĩa là dung thứ, là miễn tội. Trái ngược với sự trả thù nuôi dưỡng hận thù, tha thứ giải phóng chúng ta khỏi nó.
Đến lượt mình, Evie do dự một lát trước khi hỏi bằng giọng run run.
- Và nếu như con gái anh bị giết, anh có tha thứ không?
- Tôi không biết liệu mình có thể không, Mark thừa nhận mà không hề lẩn tránh câu hỏi, nhưng tôi chắc chắn mình sẽ cố gắng.
Anh nhìn Layla: con bé đang vui chơi với những chiếc ô bằng giấy trang trí trên cốc kem.
- Tôi biết tha thứ là điều khó làm nhất trên thế gian này, anh tiếp tục, dù thế nào chăng nữa thì điều này cũng đòi hỏi nhiều sức lực nhất.
Mark tiếp tục bằng một giọng bình thản:
- Nhưng chính cô là người phải tha thứ, Evie. Để giải phóng mình khỏi quá khứ và rốt cuộc cũng có thể sống một cuộc sống bình thường.
Evie nhún vai.
- Đối với tôi, tất cả đã kết thúc. Tôi chẳng có gì trong tay cả: không gia đình, không tiền bạc, không chút triển vọng phát triển nào...
- Mẹ kiếp! Mark phản ứng, cô có cuộc sống phía trước cô! Đừng tìm cách viện cớ thoái thác để không phải tiến lên phía trước.
- Nhưng gã đàn ông đó là một tên sát nhân! cô hét lên, giọng vô cùng nghẹn ngào.
Lúc bấy giờ Mark mới quyết định nói ra điều mà anh muốn nói với cô ngay từ đầu:
- Cô biết đấy, Evie, tôi nghĩ là đằng sau tay Craig Davis này, người mà cô thực sự tìm cách trừng phạt...
Cô gái chờ đợi, Mark tiếp lời:
- ... người mà cô thực sự tìm cách giết chết, chính là bản thân cô.
- Không! Evie nổi nóng, vẻ sắp khóc.
Không để cho cô gái kịp xua tan cơn sốc, Mark lại tiếp tục:
- Hiển nhiên đúng là như vậy! Cô tự trách cứ bản thân đã nghi ngờ lời nói của mẹ mình. Chắc chắn cô cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm đối với điều đã xảy đến với bà và đó là điều cô không thể vượt qua.
- Không đúng! Evie tự bào chữa, nhưng những giọt nước mắt lăn trào trên gương mặt cô chẳng khác nào một sự thừa nhận.
- Đừng nghĩ là mọi chuyện sẽ khác đi, Mark thuyết phục cô. Cô không có lỗi gì cả, Evie, cô không có lỗi.
Cô gái giờ đây run run thổn thức.
- Tại sao tôi lại làm vậy? Tại sao tôi lại không tin lời mẹ mình?
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi, bác sĩ vừa khẳng định vừa quàng tay ôm lấy cô.
- Bà ấy luôn nói dối tôi, nhưng không phải lần ấy, không phải lần ấy.