Lần này, bà không nhìn Craig Davis nữa mà nhìn Evie. Chính con gái bà là người bà đang tìm cách thuyết phục. Bà biết rằng cuộc chiến với tay bác sĩ đã thất bại từ trước rồi. Vả lại bà cũng chưa bao giờ tin vào chuyện ghép nội tạng này. Bà cảm thấy mình sẽ sớm chết trong nay mai, nhưng bà muốn giữ niềm tin của Evie.
- Mẹ thề với con là mẹ không hề uống lại, con yêu, vừa nói bà vừa bật dậy khỏi giường.
Bực mình, Evie lùi hai bước.
- Câu nói này mẹ đã lặp đi lặp lại cả trăm lần kể từ khi con ba tuổi, mẹ...
- Con nói đúng, nhưng lần này...
- Con không còn tin mẹ nữa.
- Nhưng lần này là thật.
- Tại sao mẹ lại làm hỏng mọi chuyện như vậy, mẹ? cô hỏi, nước mắt lưng tròng.
- Con yêu... Teresa vừa mở lời vừa chìa tay ra.
Nhưng Evie tàn nhẫn hất tay bà ra.
- CON GHÉT MẸ! Evie vừa chạy vừa kêu lên.
* * *
Ngày hôm nay
Trên máy bay
Mười ba giờ bốn mươi lăm phút
- CON GHÉT MẸ! Evie kết thúc. Đó là những từ cuối cùng tôi nói với mẹ.
- Cô không gặp lại bà ấy nữa à?Mark hỏi.
- Không. Không bao giờ.
Bác sĩ Mark trở nên im lặng trong vài giây, câu chuyện của cô gái trẻ khiến anh cảm thấy xúc động sâu sắc. Sau thời kỳ tạm lắng ngắn ngủi, máy bay giờ đây lại rơi vào vùng xoáy lốc mới. Bị chao đảo bởi những sức mạnh vô hình, gã khổng lồ của không trung tạo cảm giác gã đã bị nhiễm lạnh và răng va vào nhau lập cập.
- Thế rồi sau đó? Mark tiếp tục sau một lúc.
- Sau đó, bà ấy mất.
16. Evie - Dòng hồi tưởng thứ ba
Las Vegas, Nevada
Nghĩa trang Mountain View đầm mình dưới làn mưa gió.
Người ta vừa mới dắp đất lên quan tài của Teresa Harper. Vị linh mục đã ra về từ lâu và nghĩa trang gần như không một bóng người. Xung quanh ngôi huyệt vừa đắp chỉ còn Evie và Carmina xúc động đứng trầm tư.
Một tia chớp rạch ngang bầu trời và ngay sau đó là tiếng sấm rền.
- Cô đợi cháu trong ô tô nhé, Carmina lên tiếng đề nghị khi cơn mưa ngày một nặng hạt hơn.
Chỉ còn lại một mình, Evie quỳ sụp xuống trước nấm mồ và lau hàng nước mắt đang lã chã tuôn rơi trên đôi má gầy gò. Cô đã không gặp lại mẹ kể từ cuộc cãi vã giữa họ ở bệnh viện cách đây hai tháng. Không được ghép gan, Teresa cuối cùng cũng chỉ sống được thêm vài tuần. Dĩ nhiên là chính căn bệnh ung thư, rượu và ma túy cũng như cách bà tiêu hủy cuộc sống hơn là hưởng thụ nó đã giết chết bà. Nhưng vào giây phút này, Evie không thể tự ngăn mình để mặc cảm giác tội lỗi xâm chiếm. Cuối cùng khi cô cũng quyết định ra bãi để xe, quần áo cô đã ướt sũng; người cô run lập cập và rùng mình từ đầu đến chân.
Trú mình dưới tán ô, một phụ nữ nãy giờ quan sát Evie tiến lại gần. Cô ta quan sát đám tang từ xa mà không dám tham dự. Chiếc áo đi mưa màu xám, bộ quần áo cắt may cùng mái tóc mới uốn mang lại cho cô một vẻ ngoài sang trọng dù cho cô ta có vẻ ốm yếu. Cô mở thùng xe màu xám sẫm để lấy một chiếc khăn tắm bông xốp rồi đưa cho Evie khi cô lại gần.
- Cô lau khô người đi, nếu không cô sẽ ốm chết đấy, cô ta đưa ra lời khuyên bằng một giọng hơi pha trộn âm sắc Ý.
Ngạc nhiên, Evie nhận lấy chiếc khăn sạch và trú mình dưới tán ô rộng. Vừa lau mặt, cô vừa quan sát tỉ mỉ người đối thoại với mình và kết luận rằng cô ta quá sang trọng để có thể là một người bạn của mẹ mình.