- Tên cô là gì?
- FUCK OFF! Cô gái lăng nhục anh.
- Bởi vì cô làm như vậy, nên tôi sẽ dẫn cô đến đồn cảnh sát!
- Đồ đểu cáng!
Cô ta giãy giụa mạnh đến nỗi chiếc ví từ túi áo măng tô văng ra ngoài. Bằng bàn tay khéo léo, Connor nhặt chiếc ví từ dưới lớp tuyết lên. Bên trong ví, một tấm Identity Card cho anh những thông tin lý lịch của cô gái đã ăn cắp túi của mình:
Evie Harper
Sinh ngày 3 tháng Chín năm 1991.
- Cô làm gì ngoài đường vào lúc hai giờ sáng như thế này, Evie?
- Trả lại tôi cái ví đó! Anh không có quyền!
- Tôi không nghĩ rằng cô đang ở trong một vị thế tốt để nói về các quyền, Connor nhận xét.
Anh thả cô gái ra. Vừa được tự do, Evie vội lùi lại vài bước, nhưng không chạy trốn. Cô gái đứng đối diện với anh vẻ thách thức.
Connor nhìn chằm chằm vào mặt cô gái. Evie đang run lên vì lạnh. Hai mí mắt cô thâm quầng đen sì, nhưng đằng sau lớp trang điểm như kiểu ma cà rồng kia, người ta có thể đoán được đôi mắt sáng với nỗi sợ hãi thơ trẻ cũng như bừng sáng một niềm quyết tâm lạ thường.
- Nghe này, tôi sẽ đưa cô về nhà bố mẹ.
- Tôi không có bố mẹ! vừa nói cô vừa lùi lại.
- Vậy thì cô sống ở đâu? Trong một trung tâm? Trong một gia đình nhận nuôi?
- FUCK OFF!
- Cái đó thì cô đã nói với tôi rồi, bác sĩ thở dài. Đó là tất cả những gì cô học được ở trường à?
Anh thể hiện thái độ vừa tức giận vừa cảm thông với cô gái. Evie khiến anh nhớ lại một người nào đó, nhưng anh không thể xác định là ai. Đặc biệt, anh cảm thấy cô đang sợ. Anh cũng đoán rằng cô đang đau khổ và nỗi đau này đã cuốn phăng tất cả trên đường đi của nó.
- Cô đang cần tiền à?
Không tiếng trả lời. Vẫn đôi mắt thể hiện rõ nỗi khiếp sợ mà cô đang cố tình che giấu.
- Để mua ma túy, đúng không? Cô muốn mua một cữ cho mình? Cô đang thiếu thuốc?
Evie liền phản ứng:
- Tôi không phải là con nghiện!
- Cô học trường nào?
- Chuyện đó chẳng liên quan gì đến anh cả!
Connor tiến lại gần Evie và cố giữ một khoảng cách hợp lý nhất.
- Nghe này, tôi là bác sĩ, tôi có thể tìm cho cô một nơi ở qua đêm nay.
- Anh muốn cứu tôi, đúng không?
- Tôi muốn giúp cô.
- Tôi không cần sự giúp đỡ của anh!
- Thế thì cô muốn gì?
- Tiền, thế thôi.
- Tiền để làm gì?
- Mẹ khỉ, anh là cớm hay gì đấy?
Connor giật khóa dính trên trên chiếc ví của Evie để xem bên trong có gì.
Không gì cả. Không một tờ giấy bạc nhỏ nhất. Không một đồng xu nhỏ nhất.
Anh để tấm chứng minh thư vào vị trí của nó rồi trả chiếc ví cho cô gái, cô giật nó lại bằng một cử chỉ thô bạo.
- Tôi trả tiền một bữa ăn nóng sốt cho cô được không? anh đề nghị.
- Và để đổi lại, tôi phải làm gì?
- Không gì cả, Evie, anh vừa hứa vừa lắc đầu.
Bấy giờ, cô nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ. Cuộc sống đã dạy cô luôn nghi ngờ đàn ông, ngay cả khi có điều gì đó khiến người ta yên lòng toát lên từ người đàn ông này:
- Vậy tại sao anh muốn giúp tôi?
- Bởi vì cô khiến tôi nhớ đến một ai đó.
Evie dường như tỏ ra do dự, rồi lên tiếng: