- critiqueslibres.com
“Với Bí mật tông đồ thứ mười ba, Michel Benoît không chỉ bàn đến các vấn đề liên quan tới nhà thờ mà còn bàn đến nhiều vấn đề xã hội khác như đồng tính, quan hệ Israel và thế giới Ả rập… Điều đặc biệt là ông đã biết gắn kết các hiểu biết và nghiên cứu của mình một cách hết sức thông minh.”
- polarnoir.fr
---oOo---
Dành tặng David,
Cậu con trai mà tôi luôn muốn có
Uốn theo sườn núi, con đường hẹp vắt mình chênh vênh phía trên thung lũng. Rất sâu phía dưới, có thể mường tượng ra một dòng chảy nhỏ tập hợp nước từ mọi nơi chảy đến. Tôi đã để chiếc xe cắm trại lại ở cuối con đường rừng, vì nếu có cố đi tiếp thì cũng chẳng được bao lăm. Ngay trong lòng đất nước Ý nổi tiếng về du lịch và công nghiệp, dãy Abruzzes này vẫn mang dáng vẻ hoang dã và cô tịch như một miền đất thời tiền sử.
Ra khỏi một lùm thông rậm rạp, đáy sâu của thung lũng bắt đầu hiện ra thấp thoáng: sườn dốc dựng đứng, hun hút đến hết tầm mắt. Những con chim săn mồi tha thẩn với vẻ biếng nhác, khung cảnh hiu quạnh bao trùm lên tất thảy mọi vật, mặc dù nơi này chỉ cách con đường chật ứ khách du lịch ngoài kia vài chục kilomet, nhưng chẳng ai trong số đó mạo hiểm đến tận đây.
Chính ở nơi đây, tôi đã gặp ông: khoác trên người một chiếc áo kiểu như áo blu của bác sĩ, tay cầm liềm, ông đang cúi xuống một khóm cây long đởm. Mái tóc bạc phất phơ trên vai càng khiến dáng ông trở nên mảnh dẻ. Khi ông ngẩng lên, tôi nhận thấy một bộ râu để tự nhiên không cạo và đôi mắt sáng, gần như trong suốt: cái nhìn của một đứa trẻ, ngây thơ và dịu dàng, nhưng cũng tinh anh và linh hoạt, dường như đang thấu tâm can tôi.
- Ông đây rồi… Tôi đã nghe thấy tiếng chân ông đi đến đây. Ở đây, âm thanh vang xa lắm, với lại chưa bao giờ có ai đến thung lũng này.
- Ông nói được tiếng Pháp!
Ông đứng thẳng dậy, giắt cán liềm vào dây thắt lưng buộc quanh áo blu, nhung không chìa tay cho tôi bắt.
- Tôi là cha Nil. Tôi là – hay nói đúng hơn, tôi đã từng là tu sĩ trong một tu viện ở Pháp. Nhưng đó là trước đây thôi.
Một nụ cười ranh mãnh khiến vầng trán phẳng phiu của ông nhăn lại. Không hỏi xem tôi là ai, mà cũng chẳng hỏi làm thế nào tôi đến được chốn tận cùng này của thế giới, ông nói thêm:
- Ông cần uống một chút nước lá, mùa hè thật nóng bức. Tôi pha long đởm với bạc hà và hương thảo, nước này uống đắng nhưng sẽ làm ông khỏe ra đấy. Đi nào.
Đó là một mệnh lệnh, nhưng được đưa ra bằng giọng khá trìu mến, và tôi đi theo ông. Dáng người mảnh và thẳng, ông nhẹ nhàng bước đi. Thỉnh thoảng, vài giọt nắng lọt qua đám lá vân sam làm mái tóc bạc của ông ánh lên lấp lánh.
Lối đi càng hẹp lại, rồi bỗng mở ra một khoảng trống nhỏ nhô cao trên dốc đứng. Trên sườn núi, chợt hiện ra một mảng tường bằng đá, cửa ra vào thấp tè và một khung cửa sổ.
- Ông phải cúi xuống thì mới chui vào được: căn nhà này là một hang đá cải tạo lại, hẳn cũng giống như những hang đá ở Qumran.
Có nên coi như tôi đã biết Qumran là gì rồi không nhỉ? Cha Nil không giải thích, mà cũng chẳng hỏi tôi câu nào. Chỉ riêng sự hiện diện của ông đã khiến cho mọi vật như được sắp đặt theo trật tự, giống như vốn đã vậy. Giá như ông có xuất hiện cùng một con quái vật hay một nàng tiên thì tôi cũng vẫn thấy đó là điều hoàn toàn tự nhiên.