pacman, rainbows, and roller s
Trang chủ | Đăng kí | Đăng Nhập
Phần mềm lướt web
[
UC Browser ] [ OperaMini ]

Bất tử - Evermore

» Thể loại: Tiểu Thuyết

» Đăng lúc: 17:25 06/10/2013
» Lượt xem: 33833
↓Xuống cuối trang↓


Anh ta thoáng một nụ cười, đặt cuốn sách vào trong xe, kéo kính mát xuống che kín đôi mắt và nhẹ nhàng: “Cảm ơn, Ever! Hẹn gặp lại ngày mai!”.

Trước khi tôi kịp trả lời, Damen đã ngồi xuống sau vô-lăng và lái đi.

“Xin lỗi”, Miles lắc đầu khi leo lên xe ngồi cạnh tôi. “Nếu tớ nói cậu như bị thôi miên khi gặp anh ta, thì đó không phải là lời nói quá. Chuyện gì xảy ra vậy, Ever? Nét mặt, cử chỉ của cậu đầy vẻ lúng túng, căng thẳng, cứ như thể cậu nói thẳng vào mặt anh ấy: Xin chào, tên tôi là Ever, tôi sẽ là người kế tiếp theo đuổi anh đến cùng. Tớ nói nghiêm túc đấy, tớ nghĩ bọn tớ phải giúp cho cậu tỉnh lại. Và tin tớ đi, cậu là cực kỳ may mắn vì Haven không có ở đây để chứng kiến. Tớ không muốn nhắc lại, nhưng rõ là Haven cũng đã tuyên bố xí phần theo đuổi anh ấy rồi đấy nhé!”.

Miles cứ càu nhàu như thế trên suốt đoạn đường về nhà. Nhưng tôi cứ mặc kệ Miles nói. Trong lúc lái xe, ngón tay tôi vô tình chạm vào vết sẹo dày màu đỏ trên trán – vết sẹo được giấu kín sau mái tóc.

Kể từ sau tai nạn khủng khiếp đó, chỉ duy nhất khi tiếp xúc với những người chết, tôi mới không nghe được ý nghĩ của họ, không biết được cuộc sống của họ, và không thấy được hào quang xung quanh họ. Vậy thì, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

TÔI ĐI VÀO NHÀ, ĹY MỘT CHAI NƯỚC TRONG TỦ LẠNH, rồi đi thẳng lên phòng mình ở trên lầu. Không cần lên tiếng gọi hay chạy đi tìm, tôi cũng biết lúc này cô Sabine vẫn còn đang làm việc.

Cô Sabine lúc nào cũng làm việc.

Điều đó có nghĩa là tôi chỉ có một mình trong căn nhà to đùng, rộng lớn này. Và cũng vì thế nên hầu như lúc nào cũng vậy, tôi chỉ ở trong phòng riêng của mình.

Tôi cảm thấy buồn cho cô Sabine.

Tôi cảm thấy buồn, vì cuộc sống mà cô phải làm việc cật lực để tạo dựng đã mãi mãi thay đổi kể từ khi cô “kẹt cứng” với tôi.

Ông bà nội-ngoại của tôi đều mất sớm khi mẹ tôi mới lên hai. Cô là em song sinh của bố – người thân duy nhất còn lại của tôi. Vì vậy, có vẻ như cô chẳng có nhiều chọn lựa. Sau tai nạn, chỉ có cách duy nhất là cô nhận nuôi tôi, nếu không muốn cho tôi vào trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi đến khi tôi mười tám tuổi.

Mặc dù chẳng biết tí gì về việc nuôi một đứa trẻ trước đó, nhưng trước khi tôi được ra viện, cô đã kịp bán căn chung cư để mua cái nhà to đùng này và thuê người trang trí lại căn phòng của tôi theo cách cô cho là phù hợp với tôi nhất.

Tôi có tất cả mọi thứ trong phòng: Giường ngủ, tủ quần áo, bàn học. Có cả tivi màn hình phẳng, một bể tắm nhỏ tuyệt đẹp với buồng tắm vòi sen kế bên. Một hành lang có tầm nhìn hướng ra biển. Rồi thì phòng chơi game riêng với một tivi màn hình phẳng nữa. Một quầy bar nhỏ để thức uống, lò vi ba, tủ lạnh mini, máy rửa chén, dàn âm thanh stereo, sofa, bàn, ghế ngồi có đệm, và cả những bức tranh.
↑Lên đầu trang↑
Trang: [«Trước] 1,7,8,[9],10,11,123 [Sau»]
Đến trang:
Tags: Bất, tử, Evermore, Tiểu, Thuyết, MobileTruyen
Chia sẻ: Facebook - Twitter - Zing
Link:

BBcode:
icon Sự Trả Thù Của Bố Già
icon Percy Jackson - Kẻ Cắp Tia Chớp - Tập 1
icon Bản báo cáo tình yêu
icon Bà xã chớ giở trò
icon Bắt Lửa - Catching Fire
icon Húng Nhại - Mockingjay
icon Vương quốc của những giấc mơ
1234...678»
» Online: 1
» Trong ngày: 6
» Tổng: 33833 - Load: 0.0002s
» Bộ đếm: U-ON C-STAT
>