Trước khi gặp tai nạn, tôi chưa từng bao giờ biết về điều này. Tôi như tất cả mọi người bình thường, chẳng bao giờ thấy được nó.
Nhưng kể từ khi tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi thấy vầng hào quang mầu sắc đó hiện hữu ở khắp mọi nơi, bao quanh một con người.
Tôi nhớ, một nữ y tá tóc đỏ đã cúi xuống hỏi tôi một cách đầy lo lắng lúc tôi ở trong bệnh viện : “Em có ổn không?”.
“Ổn ạ! Nhưng sao toàn người cô có màu hồng vậy?”.
Tôi bối rối khi nhìn thấy vầng hào quang mang sắc hồng bao quanh người cô.
“Tại sao...cái gì?”. Cô y tá giấu vẻ lo sợ.
“Màu hồng à. Cô biết không, có một vầng sáng màu hồng ở xung quanh cô, đặc biệt quanh đầu cô, thật đó...”.
“Không sao, cô bé ạ. Có lẽ là em còn mệt...Em cứ nằm nghỉ đi. Tôi sẽ đi gọi bác sĩ!”. Cô ấy nói rồi ra khỏi phòng và đi gần như chạy xuống phía cuối hành lang.
Tôi tưởng đó chỉ là ảo giác ban đầu. Nhưng rồi, cái khả năng nhìn thấy vầng hào quang bao quanh mỗi con người vẫn tiếp tục tồn tại trong tôi, kể cả khi tôi được đưa đi kiểm tra mắt, scan não và đánh giá tâm lý. Sau đó, tôi bắt đầu nghe được những suy nghĩ, biết được cuộc sống trong quá khứ của mỗi người bằng cách chạm vào họ, và tôi có thêm niềm hạnh phúc riêng với những cuộc viếng thăm thường xuyên của đứa em gái đã chết trong tai nạn: Riley.
Tôi đã quen với cuộc sống như vậy. Tôi đã quen với một thế giới như thế, cho đến khi tôi nhìn thấy Damen. Damen không hề có bất kỳ vầng hào quang hay đường viền màu sắc nào xung quanh anh như những người khác có! Chỉ là bộ trang phục đen bóng, sang trọng đi kèm với chiếc xe hơi đắt tiền làm tôi mơ hồ nhớ lại những ngày xưa thanh bình và hạnh phúc của chính mình.
“Ever, phải không?”, Damen hỏi. Gương mặt anh trở nên ấm áp hơn với một nụ cười tỏa rạng, để lộ thêm một nét hoàn hảo khác. Hàm răng trắng sáng, đều tăm tắp.
Tôi vẫn đứng sững đó, cố quyết tâm rời mắt khỏi anh thì thật may, Miles tằng hắng giọng. Biết cậu ấy rất ghét bị “bỏ quên”, nên tôi vội vàng bước tới mấy bước và nhanh nhẹn giới thiệu: “Ồ, xin lỗi! Miles, đây là Damen. Damen, đây là Miles”.
Tôi nói như cái máy. Và trong suốt thời gian đó, mắt tôi vẫn không một lần chớp.
Damen liếc nhìn Miles, gật nhẹ đầu chào lịch sự rồi quay trở lại chú ý vào tôi. Tôi biết, nghe có vẻ thật điên rồ, nhưng trong khoảnh khắc anh ấy quay đi chỗ khác, tôi cảm thấy mình bỗng nhiên yếu đuối lạ lùng.
Song chỉ cần đến lúc anh quay lại nhìn, tất cả mọi thứ lại trở nên ấm áp và sáng bừng lên. “Có thể vui lòng giúp tôi không?”, anh cười. “ Có thể cho tôi mượn cuốn Đỉnh Gió Hú? Tôi muốn đọc trước để theo kịp bài, vì tối nay chắc tôi không có thời gian đến tiệm sách”.
Tôi thò tay vào ba lô, tìm lấy cuốn sách đã có nhiều nếp quăn ở góc, và đắn đo giữ nó một lúc lâu trong tay mình. Một phần trong tôi khao khát được chạm vào những ngón tay của anh ấy, được có một cử chỉ tiếp xúc với anh chàng bí ẩn và đẹp trai này. Nhưng một phần khác, một điều gì đó mạnh hơn, thì như ngăn cản, như e dè – như sợ cái cảm giác thấu đến tâm can mỗi người khi tôi chạm vào họ.