John cắm bông hoa vào cái lọ độc hoa và đem nó đặt trong nhà kính. Ông ngắm mặt tiền màu trắng của ngôi nhà thôn dã của mình, và thấy hạnh phúc sau nhiều năm làm việc được về đây hưởng một cuộc đời hưu trí xứng đáng. Khu vườn lớn đón chào mùa xuân với tất cả sự lộng lẫy của nó. Nhưng giữa bao nhiêu vẻ đẹp ấy, thì người phụ nữ duy nhất mà ông yêu mến, cũng sống kín đáo như ông, lại chẳng có ở đây. Một ngày nào đó, Yvonne sẽ đến Kent với ông.
* * *
Antoine bị lũ trẻ làm cho thức giấc. Cúi xuống lan can cầu thang, anh nhìn xuống phòng khách phía dưới. Louis và Emily đã tự chuẩn bị bữa sáng và chúng đang ngồi ngay dưới chân tràng kỷ nghiến ngấu hết sức ngon miệng. Chương trình phim hoạt hình chỉ vừa mới bắt đầu, cũng còn khối thời gian cho Antoine được yên một mình. Lùi lại một bước về phía sau để khỏi bị phát hiện, anh đã mơ được ngủ luôn thêm một giấc nữa Trước khi thả mình xuống giường, anh bước vào phòng Mathias và nhìn cái giường vẫn còn nguyên vẹn. Từ phòng khách, tiếng cười của Emily vọng lên tận tầng gác. Antoine dở tung drap giường, lấy bộ pyjama treo trên móc áo phòng tắm rồi đặt ngay trên mặt ghế. Anh kín đáo khép cửa và quay trở lại phòng mình.
* * *
Không có áo vest, thì anh sẽ không có cả ví lẫn điện thoại di động; lo lắng, Mathias lục tung các túi quần, tìm kiếm cái có thể thanh toán số tiền mà người bồi bàn đưa cho anh. Anh cảm thấy ngón tay mình như chạm vào một tờ tiền. Thở phào, anh chìa tờ hai mươi bảng cho người bồi bàn và đợi lấy tiền lẻ.
Chàng trai trẻ trả lại anh mười lăm đồng cành cạch và lấy lại tờ báo, rồi hỏi Mathias tin tức có gì hay không. Mathias vừa đứng dậy vừa trả lời rằng anh chỉ đọc được tiếng tamun 0 thôi, còn tiếng Hinđi đối với anh vẫn còn hơi khó tiếp cận.
Đã đến lúc phải trở về, Audrey có lẽ đang đợi anh ở nhà cô. Anh quay lại bằng con đường mà anh đã đến, cho đến lúc anh hiểu ra, ngay ở chỗ rẽ đầu tiên, rằng anh đã hoàn toàn bị lạc. Trong lúc quay xung quanh để tìm kiếm một tấm biển chỉ đường hay một khu nhà mà anh có thể nhận ra được,thì anh lại hiểu ra rằng, đến đây vào ban đêm, một lần được Audrey dẫn đường, một lần khác bằng xe taxi, anh chẳng có cách nào để tìm được địa chỉ của cô cả.
Anh cảm thấy cơn hoảng loan đang xâm chiếm mình bèn cầu cứu một người khách qua đường. Người đàn ông, lịch sự, có một bộ râu trắng và một cái khăn đội đầu nổi bật quấn cẩn thận trên trán. Nếu như Peter Sellers trong La party có một người em trai, thì người đó hẳn đang ở ngay trước mặt anh.
Mathias tìm kiếm một ngôi nhà ba tầng, mặt tiền xây bằng gạch đỏ; người đàn ông bảo anh nhìn xung quanh mình. Tất cả các khu phố cạnh đó đều được bao quanh bởi những ngôi nhà xây gạch đỏ, và như rất nhiều thành phố ở Anh, tất cả chúng trông đều hoàn toàn giống nhau.
- I am so lost (Câu tiếng Anh: Tôi đã bị lạc quá mất rồi), Mathias nói, vẻ chán nản.
- Oh, yes, sir, người đàn ông trả lờ trong lúc nuốt đi các âm “r”, don’t worry too much, we are all lost in this big world (Chớ có lo lắng quá, tất cả chúng ta đều bị lạc trong thế giới rộng lớn này)…