“Rất nhiều!” Bilbo thật ngạc nhiên khi thấy mình trả lời như vậy; và anh chàng thấy mình hối hả chạy tới hầm rượu mà rót đầy một cốc vại[2] bia, rồi lại chạy tới phòng lương thực lấy hai cái bánh ngọt nhân hạt thơm hình tròn đẹp đẽ mà anh chàng mới nướng chiều hôm ấy để dành cho bữa lót dạ sau bữa khuya của mình.
Lúc anh chàng quay trở lại thì Balin và Dwalin đang trò chuyện tại bàn như đôi bạn cũ (thực ra họ là hai anh em). Bilbo vừa đặt phịch vại bia và hai cái bánh trước mặt hai chú thì lại có tiếng chuông rung, và rồi lại một tiếng chuông rung nữa.
“Lần này thì nhất định là Gandalf rồi,” anh chàng vừa nghĩ vừa thở hổn hển dọc lối ra cửa. Nhưng nào có phải. Đó là hai chú lùn nữa, cả hai đều đội mũ trùm màu xanh, có thắt lưng màu bạc và bộ râu màu vàng; mỗi chú mang một túi dụng cụ và một cái xẻng. Họ lẻn ngay vào khi cửa vừa bắt đầu mở - Bilbo hầu như chẳng ngạc nhiên chút nào.
“Tôi giúp gì được quý vị đây, các chàng lùn của tôi?” anh chàng nói.
“Kili sẵn sàng phục vụ!” một gã nói. “Và cả Fili nữa!” chú kia nói; rồi cả hai chú cởi phăng mũ trùm ra và cúi chào.
“Xin phục vụ quý vị cùng gia đình!” Bilbo đáp, lần này thì anh chàng đã nhớ phải cư xử sao cho phải phép.
“Tôi thấy là Dwalin và Balin đã đến đây rồi”, Kili nói. “Mình nhập bọn nào.”
“Bọn!” Baggins nghĩ. “Mình chẳng thích cái âm thanh của từ đó. Mình thật sự phải ngồi xuống một lát để bình tĩnh trở lại và dùng một chút đồ uống đã.” Anh chàng chỉ vừa mới nhắp một chút - ở góc phòng, trong lúc bốn chú lùn ngồi quanh bàn chuyện trò về những hầm mỏ, về vàng và về những bất trắc do lũ yêu tinh gây ra cùng những cuộc phá phách của lũ rồng và rất nhiều chuyện khác mà anh chàng không hiểu và cũng không muốn hiểu, bởi vì những chuyện ấy nghe có vẻ quá mạo hiểm – thì kinh-coong-kinh-coong, chuông lại vang lên như thể một thằng bé hobbit nghịch ngợm nào đó đang cố kéo đứt cái cần dây chuông.
“Có người ở ngoài cửa!” anh chàng vừa nói vừa hấp háy mắt.
“Bằng vào tiếng chuông ấy thì phải có đến bốn người,” Fili nói. “Vả lại, chúng tôi đã nom thấy họ đi sau chúng tôi một quãng.”
Anh chàng hobbit nhỏ bé khốn khổ ngồi xuống trong hành lang và gục đầu vào hai bàn tay mà phân vân không biết chuyện gì đã xảy ra, và chuyện gì sắp sửa xảy đến, và liệu tất cả bọn họ có ở lại dùng bữa tối hay không. Rồi chuông lại reo to hơn bao giờ hết, và anh chàng phải chạy ra cửa. Không phải chỉ có bốn, mà là NĂM. Thêm một chú lùn nữa đã đến trong lúc anh chàng còn đang phân vân trong hành lang. Anh chàng vừa mới vặn quả đấm cửa thì tất cả bọn họ đã vào bên trong, vừa cúi chào vừa lần lượt nói “sẵn sàng phục vụ”. Tên của họ là Dori, Nori, Ori, Oin và Gloin; và chẳng mấy chốc hai chiếc mũ trùm màu tía, một chiếc màu xám, một chiếc màu nâu và một chiếc màu trắng đã treo lủng lẳng trên mắc, rồi bọn họ tiến bước, thọc bàn tay to tướng vào những chiếc dây lưng màu vàng và màu bạc của mình, để nhập bọn với những chú khác. Họ hầu như đã trở thành một bọn. Vài chú gọi rượu bia, một số chú gọi bia đen, một chú gọi cà phê, và tất cả bọn họ đều gọi bánh ngọt; vì vậy anh chàng hobbit đã phải bận rộn luôn chân luôn tay một lát.