Ngày hôm sau anh chàng hầu như đã quên bẵng lão Gandalf. Anh chàng không nhớ rõ mọi việc lắm, trừ phi đã ghi lên Bảng Nhắc Việc như thế này: Gandalf Trà Thứ Tư. Ngày hôm qua vì quá bối rối nên anh chàng đã không làm được việc gì đại loại như thế.
Đúng trước giờ dùng trà thì có tiếng chuông rung rất to ở cửa trước, và khi đó anh chàng sực nhớ ra! Anh chàng hối hả bắc ấm đun nước và dọn ra một bộ chén đĩa nữa, thêm một hai cái bánh, rồi chạy ra cửa.
“Tôi rất xin lỗi đã để ông phải đợi!” anh chàng đã toan nói thì nhận ra là đâu phải lão Gandalf. Đó là một chú lùn có bộ râu màu xanh nhét vào trong chiếc dây lưng màu vàng, đôi mắt sáng ngời bên dưới chiếc mũ trùm màu lục sẫm. Cửa vừa mở là chú len ngay vào bên trong, cứ như thể có người đang chờ đợi chú vậy.
Chú treo tấm áo khoác có mũ trùm của mình vào cái mắc gần nhất rồi cúi rạp xuống chào và nói, “Dwalin sẵn sàng phục vụ!”
“Bilbo Baggins sẵn sàng phục vụ!” anh chàng hobbit nói, quá ngạc nhiên nên không hỏi được câu hỏi nào trong khoảnh khắc ấy. Khi sự yên lặng sau đó trở nên khó chịu, anh chàng nói tiếp, “Tôi vừa mới sắp sửa dùng trà, xin mời dùng chút trà với tôi.”Có lẽ câu nói hơi thiếu tự nhiên một chút, nhưng ý định của anh chàng thật chân tình. Ở địa vị bạn, bạn sẽ xử sự thế nào nếu một chú lùn không mời mà đến và treo đồ của mình trong hành lang nhà bạn mà không một lời giải thích?
Họ ngồi vào bàn chưa ấm chỗ, thực tế là vừa mới với lấy chiếc bánh thứ ba, thì có tiếng chuông thậm chí còn to hơn lần trước.
“Xin lỗi nhé!” anh chàng hobbit nói rồi chạy ra cửa.
“Vậy là cuối cùng thì ông đã đến đây rồi!” Lần này anh chàng đã toan nói thế với lão Gandalf. Nhưng nào phải Gandalf. Thay vào đó là một chú lùn nom già khụ đứng trên bậc cửa với bộ râu bạc và cái mũ trùm màu đỏ tươi và chú này cũng nhót ngay vào lúc cửa vừa mở, cứ như thể chú đã được mời đến.
“Tôi thấy là bọn họ đã bắt đầu đến rồi,” chú nói khi nhìn thấy cái mũ trùm màu lục của Dwalin treo trên tường. Chú treo cái mũ đỏ của mình vào cạnh đó, và vừa đặt tay lên ngực vừa nói, “Balin sẵn sàng phục vụ!”
“Cảm ơn ông!” Bilbo nói, miệng há hốc. Trả lời như vậy thật không phải lối, nhưng cái câu bọn họ đã bắt đầu đến rồi đã khiến anh chàng quá bối rối. Anh chàng thích có khách tới thăm nhưng phải biết họ là ai trước khi họ tới, và nếu do mình đích thân mời thì thích hơn. Anh chàng phát hoảng khi nghĩ rằng có thể không đủ bánh ngọt, và rồi - với tư cách là chủ nhà: anh chàng biết nhiệm vụ của mình và kiên quyết thực hiện dù phải khổ sở đến thế nào - có thể là anh chàng sẽ phải nhịn ăn.
“Vào trong nhà đi, và dùng một chút trà nhé!” anh chàng cố nói sau khi đã hít một hơi thật sâu.
“Một chút bia thì hợp với tôi hơn, nếu ông cũng thích dùng thứ đó, thưa ông,” chú Balin râu bạc nói. “Mà tôi ăn chút bánh ngọt cũng được - bánh ngọt hạt thơm ấy, nếu ông có cái nào.”