“Là một tên trộm và một kẻ dối trá mà cung cách ứng xử của ngươi thật thú vị,” lão rồng nói. “Ngươi có vẻ quen với tên ta, còn theo ta nhớ thì hình như ta chưa từng ngửi cái mùi của ngươi trước đây. Ngươi là ai và từ đâu đến, cho phép ta hỏi nhé?”
“Lão có thể hỏi quá đi chứ! Ta đến từ gầm Quả Đồi, con đường ta đi dẫn qua gầm và vắt ngang qua các quả đồi. Và qua không khí. Ta là người bước đi mà không ai nhìn thấy.”
“Ta có thể tin chắc điều đó,” lão rồng Smaug nói, “nhưng đó khó mà là cái tên thường dùng của ngươi.”
“Ta là kẻ tìm ra manh mối, kẻ cắt mạng nhện, con ruồi có nọc châm. Ta đã được chọn làm con số may mắn.”
“Những danh hiệu hay ho đấy chứ!” Lão rồng giễu cợt. “Nhưng những con số may mắn không phải bao giờ cũng thành công đâu.”
“Ta là kẻ chôn sống các bạn của mình, dìm chết họ rồi lại lôi họ từ dưới nước lên mà họ vẫn sống. Ta đến đây từ đáy một cái túi nhưng chẳng có cái túi nào chụp vào đầu ta.”
“Những điều này nghe không đáng tin lắm,” lão rồng Smaug chế giễu.
“Ta là bạn của loài gấu, là khách của chim đại bàng. Ta là Người Giành Được Nhẫn và Người Mang Vận May; và ta là Kỵ Sĩ Cưỡi Thùng,” Bilbo nói tiếp, bắt đầu thấy thích thú cái kiểu nói đố của mình.
“Khá hơn đấy!” Lão rồng Smaug nói. “Song đừng có để trí tưởng tượng của ngươi đi quá xa!”
Dĩ nhiên đây là cách trò chuyện với loài rồng, nếu bạn không muốn để lộ tên thật của mình (như thế là khôn ngoan), và không muốn làm cho chúng tức điên lên bằng một lời từ chối thẳng thừng (điều này cũng rất khôn ngoan). Không con rồng nào có thể cưỡng nổi sức quyến rũ của lối chuyện trò đánh đố và của việc lãng phí thời gian để cố mà hiểu cho ra. Ở đây có rất nhiều chỗ lão rồng Smaug không hiểu tí nào (dù tôi mong là các bạn hiểu, bởi các bạn biết tất cả về những cuộc mạo hiểm của Bilbo mà anh chàng vừa ám chỉ đến), song lão nghĩ là mình hiểu hết, và lão cười thầm trong cái bụng độc ác của mình.
“Đêm qua ta đã nghĩ vậy rồi,” lão tự mỉm cười với mình, “Lũ người vùng Hồ, một kế hoạch bẩn thỉu của lũ người buôn bán thùng khốn khổ ở vùng Hồ, nếu không phải vậy thì ta cứ bé bằng con kiến. Đã bao nhiêu năm nay ta chưa xuống nẻo đó; nhưng ta sẽ sớm thay đổi thôi!”
“Hay lắm, Kỵ Sĩ Cưỡi Thùng ơi!” lão nói to. “Có thể Thùng là tên con ngựa của ngươi; cũng có thể không phải vậy, tuy con ngựa khá là béo. Ngươi có thể bước đi không ai nhìn thấy, nhưng ngươi đã không cuốc bộ cả chặng đường. Để ta kể cho ngươi nghe, đêm qua ta đã ăn thịt sáu con ngựa và chẳng bao lâu nữa ta sẽ bắt và ăn thịt tất cả những con khác. Để đền đáp bữa ăn tuyệt vời đó, ta sẽ cho ngươi một lời khuyên vì lợi ích của ngươi: chừng nào có thể được thì đừng có dính dáng hơn nữa với bọn người lùn!”
“Bọn người lùn!” Bilbo nói, vờ ra vẻ ngạc nhiên.
“Đừng có cãi lời ta!” Lão rồng Smaug nói. “Ta biết cái mùi (và vị) của người lùn - không ai biết rõ hơn ta. Đừng bảo rằng ta có thể ăn thịt một con ngựa do người lùn cưỡi mà lại không biết cái mùi ấy! Ngươi sẽ có một kết cục tồi tệ nếu còn chung đường với lũ bạn bè như vậy, gã Kỵ Sĩ Cưỡi Thùng Kẻ trộm ạ. Ta chẳng phiền lòng nếu ngươi trở về mà bảo chúng là ta nói thế.” Song lão đã không nói với Bilbo rằng có một cái mùi mà lão không thể nào ngửi ra được, đó là mùi của người hobbit, nó hoàn toàn nằm ngoài những trải nghiệm của lão và khiến lão vô cùng bối rối.