“Đó là tất cả những gì còn lại của Thung Lũng,” Balin nói. “Các sườn núi ngày trước xanh rờn rừng cây và cả cái thung lũng nép mình trong bóng Quả Núi ấy thật trù phú và dễ chịu vào cái thời tiếng chuông còn ngân trong thị trấn.” Khi nói câu này, nom chú vừa buồn vừa dữ tợn: chú là một trong những người đồng hành cùng Thorin vào cái ngày lão rồng đến.
Họ không dám theo dòng sông đi xa hơn nữa về phía Cổng Trước; song họ lại tiếp tục đi quá đầu mút của mỏm núi phía Nam, cho tới khi nằm giấu mình sau một tảng đá họ có thể ngó ra ngoài và nhìn thấy cái cửa hang tối đen trên một vách đá lớn giữa hai nhánh của Quả Núi. Từ cửa hang ấy nước của Sông Chảy vọt ra; và cũng từ cửa hang ấy xuất hiện một làn hơi nước và một làn khói đen. Chẳng có cái gì chuyển động trong vùng hoang tàn này ngoài hơi nước, dòng nước và thỉnh thoảng là một con quạ đen mang điềm gở. m thanh duy nhất là tiếng nước chảy qua kẽ đá, và chốc chốc lại có tiếng kêu khàn khàn khó chịu của một con chim. Balin rùng mình.
“Chúng ta trở về thôi!” chú nói. “Ở đây chúng ta chẳng làm được trò trống gì đâu! Mà tôi chẳng thích gì những con chim ghê tởm này, chúng nom như lũ do thám của cái ác.”
“Vậy là lão rồng vẫn còn sống và đang ở trong phòng lớn dưới gầm Quả Núi rồi - hay cũng có khi nhìn đám khói mà tôi tưởng tượng ra như thế,” anh chàng hobbit nói.
“Khói không chứng tỏ điều đó,” Balin nói, “dù rằng tôi không nghi ngờ rằng cậu nói đúng. Song có thể lão đã đi vắng một thời gian, hoặc giả lão đang nằm trên sườn núi mà canh gác, và tôi vẫn biết rằng khói và hơi nước sẽ thoát ra qua các cổng: tất cả các phòng lớn bên trong hẳn đầy ắp cái mùi nồng nặc của lão.”
Với những ý nghĩ buồn nản như vậy, lại luôn bị lũ quạ kêu quang quác bám theo ở trên đầu, họ mệt mỏi quay trở về khu trại. Mới hồi tháng Sáu họ từng là khách tại ngôi nhà đẹp đẽ của ngài Elrond, và dù lúc này mùa thu mới đang chầm chậm nhích dần sang mùa đông, quãng thời gian dễ chịu kia dường như đã xa cách nhiều năm rồi. Họ cô độc trên cái vùng đất hoang tàn đầy hiểm họa này mà chẳng hy vọng được giúp đỡ gì thêm nữa. Họ đang ở hồi kết của cuộc hành trình, mà dường như vẫn cách xa điểm kết thúc cuộc tìm kiếm của mình như cũ. Không ai trong bọn họ còn chút nhuệ khí nào nữa.
Kể cũng lạ là lúc này anh chàng Baggins lại còn nhiều nhuệ khí hơn những người khác. Anh chàng thường mượn bản đồ của Thorin rồi vừa chăm chú nhìn nó vừa ngẫm nghĩ về những chữ rune và bức thông điệp bằng ký tự ánh trăng mà ngài Elrond đã đọc. Chính ngài là người đã khiến các chú lùn khởi đầu cuộc tìm kiếm trên các sườn núi phía Tây để tìm cánh cửa bí mật. Họ rời trại tới một thung lũng dài, hẹp hơn cái thung lũng lớn ở phía Nam nơi những Cánh Cổng của dòng sông trấn giữ, thung lũng này được bao quanh bởi những mũi thấp hơn của Quả Núi. Hai mũi trong số này xiên về hướng Tây từ khối núi chính tạo thành hai đỉnh núi dốc đứng đổ xuống tận đồng bằng. Ở sườn phía Tây khối núi ít lưu lại dấu chân cướp bóc của lão rồng hơn và có chút cỏ cho đàn ngựa gặm. Khu trại phía Tây bị vách đá che khuất suốt cả ngày cho tới lúc mặt trời ngả về phía khu rừng. Từ đây, họ chia thành nhóm mải miết thăm dò hết ngày này sang ngày khác để tìm đường mòn lên sườn núi. Nếu tấm bản đồ đó vẽ đúng thì cánh cửa bí mật phải ở đâu đó trên vách đá tại đầu thung lũng. Ngày lại ngày họ trở về trại mà chẳng thu được thành công nào.