oa, khiến người khác tự ti mặc cảm. Một vũ công đưa một quả lê thơm mát đã tước vỏ đến bên miệng y, ngữ khí mê hoặc nói: "Chàng yêu, nếm thử quả lê này xem có ngọt không?" Hương trà lựng lờ, nam tử áo xanh làm như không nghe thấy, tay phải nắm nhẹ chung trà, ánh mắt xa xăm hờ hững, giống như đang suy nghĩ gì đó. Từ ngoài cửa vang lên một tràng tiếng bước chân gấp gáp. Rèm châu lấp lánh bỗng nhiên bị vén lên, một bóng người áo đỏ rực rỡ xông vào, nàng hô lên một tiếng kinh ngạc rồi chạy về phía nam tử áo xanh giữa vòng vây của đám vũ công: "Sư huynh!" Nam tử áo xanh đó chính là Ngọc Tự Hàn. Thân thể y trà xuống bàn rượu, không hề đáp lại nàng. Như Ca giật mình sững sờ, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thấy sư huynh lạnh lùng như vậy bao giờ, nên bước chân không khỏi khự lại. Ám Dạ La đi đến, vỗ tay cười nói: "Một đôi tình nhân gặp mặt, sao lại không ôm nhau thắm thiết nồng nhiệt chứ? Hay là do đám vũ công xinh đẹp mê người, cho nên Tĩnh Uyên vương có lòng khác rồi chăng?" Như Ca tự nói với bản thân không nên để ý tới những lời của Ám Dạ La, nhưng mà thần thái của Ngọc Tự Hàn khác hẳn với mọi khi khiến cho trong lòng nàng không thể không sinh nghi. Có điều, câu hỏi đầu tiên chất chứa trong lòng khi vuột khỏi khóe môi nàng vẫn là như cũ ... "Sư huynh, huynh có khỏe không?" "Vẫn khỏe!" Đám vũ công mỹ nữ cười duyên dáng, tranh nhau rót trà cho Ngọc Tự Hàn, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nàng một chút, làm cho nàng nhận ra câu hỏi kia thật buồn cười biết bao. "Chiến Phong và Tuyết ở đâu?" "Không biết!" Câu trả lời thật dửng dưng. "Huynh .... không cùng bọn họ ở một chỗ sao?" "Không!" Câu trả lời ngoại trừ lãnh đạm còn mang theo một chút bực bội. Hai tay Như Ca dần dần run rẩy, nàng hít sâu rồi hỏi: "Huynh ... tai và hai chân của huynh làm sao mà khôi phục được vậy?" Ngọc Tự Hàn cúi xuống khẽ thổi chung trà, thản nhiên cười khổ: "Ám Dạ La hẳn đã nói cho nàng rồi!" Hàn ý đầy ngực! Như Ca như chôn thân vào nơi lạnh lẽo băng thiên tuyết địa. Yết hầu của nàng co rút từng trận! Ám Dạ La liếc xéo Như Ca, nói: "Còn cần hỏi tiếp nữa không?" Như Ca cố sức hít thở, chỉ cảm thấy một trận đau đớn rét buốt trong tim phổi, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Ngọc Tự Hàn, ánh mắt mang theo tuyệt vọng và thống khổ: "Là ngươi đã bán đứng chúng ta sao?" Ngọc Tự Hàn một hơi uống cạn chung trà, lạnh lùng đáp: "Đúng!" "Vì sao?" "Bởi vì một người khỏe mạnh thì vẫn hơn bị tàn phế mấy trăm lần." Ngọc Tự Hàn cười khổ nói tiếp: "Hôm nay ta mới phát hiện ra, đáng lẽ ta có thể có rất nhiều lựa chọn, nàng không hề là điều quan tâm duy nhất của ta." Một vũ công ngồi xuống đùi y rồi hôn lên cổ y một dấu môi đỏ tươi, sau đó đắc ý liếc nhìn Như Ca. Như Ca ngây người một lúc lâu. Rốt cục nàng mang theo khuôn mặt tái nhợt tiến tới. Nàng dừng lại trước mặt Ngọc Tự Hàn, đưa tay lên giật đứt sợi dây màu đỏ trên cổ mình. Sợi dây mềm dai màu đỏ, phía trước trĩu xuống một cái bạch ngọc "ban chỉ"(cái nhẫn to đoành đeo ở ngón cái, là vật trang sức của nam giới, có nguồn gốc từ phép bắn cung) khắc họa tiết rồng. Nàng đưa trả nó vào tay y, run run nói: "Từ nay về sau, ta không có người sư huynh như ngươi." Ngọc Tự Hàn cúi đầu, nhìn bạch ngọ
Tags: [dau]Liệt[cuoi], [dau]Hỏa[cuoi], [dau]Như[cuoi], [dau]Ca[cuoi], [dau]0" title="2)">2),
Kiếm,
Hiệp,
MobileTruyen