Đột nhiên, có tiếng chân nhè nhẹ vang lên từ phía xa.
Như Ca nghiêng tai lắng nghe, thân thể khẽ rung rẩy. Nàng siết chặt ngón tay, trống ngực ngừng đập mấy nhịp, thi triển khinh công đuổi theo.
Trên con ngõ nhỏ dài tít tắp.
Ánh trăng như hoa.
Áo xanh như ngọc.
Như Ca đưổi đến sau lưng người nọ, tay phải giơ ra như muốn chạm vào bả vai y.
Bàn tay khựng lại giữa trời…
Đột nhiên…
Nàng đờ người…
Môi nở một nụ cười cổ quái.
Nàng cười đến nỗi hai vệt nước mắt trên má như buốt đau, nàng cười như thể mình là một kẻ ngốc nhất trên đời này.
Ôi, nàng có thể nhớ ra Ngọc Tự Hàn không nghe được, sau lại quên khuấy việc y không thể đi lại cơ chứ?
Tiếng cười đau đớn trong màn đêm giá lạnh tan đi.
Người mặc áo xanh xoay người lại, vẻ mặt hoảng sợ, hai mắt ngơ ngác nhìn Như Ca.
“Ta…Ta không có tiền.”
“Đi đi”
Như Ca nhắm mắt lại.
Người kia sợ đến mức hai chân mềm nhũn, run lẩy bẩy.
“Cút! Có nghe thấy không! Cút mau!”
Như Ca nhịn không được hét lớn.
“Cút mau! Nếu không ta giết ngươi đấy!!”
Người nọ sợ hãi bỏ chạy thục mạng.
Như Ca trong lòng buồn bã. Sau khi cha mất, đã rất lâu rồi nàng chưa được nép người lên đầu gối ấm áp của Ngọc Tự Hàn. Chỉ cần ở bên cạnh y, cho dù chẳng nói câu gì, chỉ cần y nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, nàng nhất định sẽ không cảm thấy trống trải như lúc này.
Ánh trăng kéo bóng nàng đổ dài trên mặt đất.
Ngõ vắng im lìm.
Nàng cũng lặng thinh.
Nàng chậm rãi bước đi, nhất thời chẳng có phương hướng, chỉ nhấc chân một cách vô định.
Đêm càng lúc càng về khuya.
Như Ca trong bộ áo đỏ, chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ.
Mãi cho đến khi một mùi maú tanh nồng bị gió cuốn đến xộc vào mũi nàng.
Mùi máu tanh khiến người ta phải kinh hãi.
Trong gió đêm còn xen lẫn tiếng gào thét thảm thương trước khi chết!
Hương rượu nồng nặc!
Tiếng nôn mửa mệt nhọc!
Thoáng chốc, thần trí Như Ca cũng tỉnh táo trở lại, trong con hẻm phía trước nhất định vừa diễn ra một trận ác chiến, hơn nửa số người bỏ mạng cũng không ít. Nàng ưỡn thẳng lưng, nhẹ bước rẽ vào ngõ hẽm
o0o
Vầng trăng non hình lưỡi liềm lạnh lẽo treo giữa bầu trời đêm thăm thẳm, trên ấy lác đác vài ánh sao thưa, chiếu rọi xuống con ngõ nhỏ bỗng chốc hoá thành địa ngục. Mùi máu tươi theo gió đêm thổi đến khiến người ta nghẹn thở, tiếng rên rĩ, tiếng hổn hển trước khi chết, tiếng máu tươi chầm chậm chảy trên mặt đất.
Muời ba người trong con hẻm ấy.
Chín kẻ đã chết, thân thể hãy còn ấm.
Ba kẻ nằm trên mặt đất, vẫn chưa thôi giãy giụa, ngón tay bấu chặt nền đất lạnh lẽo, đôi mắt trợn to. Khi Như Ca rẽ vào ngõ hẻm ấy trông thấy bọn họ, ba kẻ này cũng bvừa kịp trút hơi thở cuối cùng.