"Tiểu thư!"
Dưới bóng dù bảy sắc sáng lóa, Liệt Như Ca trong bộ y phục đỏ thắm đỡ lấy thân thể của cô. Khoảng cách cực gần, đôi mắt như ngọc lưu ly của nàng nhìn cô tràn đầy vẻ lo lắng và ân cần.
Oánh Y hoảng hốt lui về sau hành lễ: "Nô tỳ Oánh Y tham kiến tiểu thư!"
Như Ca mỉm cười yếu ớt, dời dù về phía Oánh Y, tiếp tục che cho cô, nhẹ giọng nói: "Trời lúc này nóng lắm, cô nghỉ ngơi trước đi kẻo bệnh đấy."
Ở bên kia, Huân Y đã vớt được bộ xiêm y từ giữa sông lên, vắt ráo, chuyển đến tay Như Ca.
Như Ca không trả lại bộ xiêm y cho Oánh Y mà quan sát chiếc thùng lớn chất đầy đồ bẩn trên mặt đất kia, bảo: "Mấy thứ này nặng lắm, để mình cô dọn sẽ mệt nhọc vô cùng, chúng ta tiện đường giúp cô mang trở về nhé?"
Oánh Y kinh ngạc trố mắt nhìn nàng, đôi nhãn châu như khói nước vừa băn khoăn vừa ngờ vực.
Như Ca hé cười với cô, khom người rinh lấy chiếc thùng gỗ nặng trịch kia.
Oánh Y vội vàng lao đến giằng lại: "Không, tiểu thư, không được đâu..."
Điệp Y nhíu mày, cũng muốn đưa tay đỡ lấy chiếc thùng đồ bẩn từ tay tiểu thư. Trong mắt nàng, tiểu thư hệt như tiên nữ trên chín tầng trời, sao có thể đi làm cái việc ti tiện như vậy chứ?
Như Ca ôm chiếc thùng gỗ trở lại, không để ý đến hai người bọn họ nữa, vừa đi vừa cười nói:
"Cộng cả ba người các ngươi lại cũng không mạnh bằng ta, tranh giành cái gì chứ, nơi này không có người ngoài đâu." Trước kia nàng chỉ trông thấy Oánh Y từ xa, không ngờ cô ta lại là một người con gái đáng thương đến thế, nói vậy chính mình đúng là không bằng cô ta hay sao, một người con gái lại khiến cho kẻ khác phải xót xa như vậy! Trong lòng nàng có chút nhói buốt, vì thế cố đi thật nhanh, không để cho ba người kia trông thấy.
"Tiểu thư, ta xin người..."
Oánh Y đuổi theo sau nàng, trong giọng nói thấp thoáng tiếng nức nở van cầu.
"... Trả y phục lại cho ta có được không..."
Cô nài nỉ thống khổ như một đóa hoa lê chơ vơ.
Như Ca lấy làm ngạc nhiên, ngừng bước quay đầu lại nhìn Oánh Y: "Ta chỉ muốn giúp cô..." Tại sao cô ta lại tỏ ra dáng vẻ như bị hiếp đáp thế chứ.
Nước mắt bi thương rơi rớt trên gương mặt Oánh Y, cô khóc không thành tiếng:
"Tiểu thư, ta biết vì chuyện Phong thiếu gia yêu ta nên người đối với ta có chút oán hận... Nhưng xin người đừng cướp lấy xiêm y của ta có được không... nếu không giặt chúng xong trước tối nay... ta sẽ bị đuổi ra ngoài đấy... Van xin người hãy buông tha cho ta... đừng đoạt lấy xiêm y của ta nữa..."
Điệp Y kinh ngạc nói không ra lời, ngón tay run run chỉ vào Oánh Y: "Ả tiện nhân nhà ngươi! Tiểu thư có lòng tốt..."
Đáy mắt Huân Y rất nhanh lóe lên một tia tối tăm, liếc nhẹ về trảng rừng trúc phía sau.
Như Ca hệt như bị ai đó cắn phải, sắc mặt nhất thời tái nhợt, cõi lòng co lại thành một khối:
"Hóa ra, ta đang gây khó dễ cho cô ư?"
Hai tay của nàng dần nới lỏng, chiếc thùng gỗ nặng nề từ trong lòng trượt xuống phía dưới.
Nhưng với Oánh Y thì chiếc thùng kia dường như là sinh mệnh của cô vậy. Cô phi thân nhảy đến muốn tiếp lấy, lực đạo xông tới của cô mãnh liệt như thế, suýt nữa khiến cho Như Ca phải ngã nhào.