"Cô ta là ai?"
Người con gái đứng bên cạnh Tĩnh Uyên Vương ấy, mỉm cười chẳng khác một chú mèo nhỏ đương làm nũng, đôi mắt sáng rực như sao. Vẻ đẹp của nàng hệt như một ngọn lửa tại nơi sâu thẵm nhất của bóng tối, mãnh liệt đến ngạt thở, khiến người ta cho dù có bị cháy ra tro cũng muốn chiếm hữu nàng cho bằng được.
"Cô ta?... Ừm, cô ta chính là con gái của trang chủ Liệt Hỏa sơn trang - Liệt Minh Kính. Hoàng thượng nghe nói cô ta đang ở tại phủ Tĩnh Uyên Vương nên cố ý triệu đến."
Đôi mắt phượng của y nheo lại: "Liệt Hỏa sơn trang ư?"
Thế lực của Liệt Hỏa sơn trang tuy ở tại giang hồ, nhưng trong gần mười năm qua vây cánh không ngừng mở rộng, tiếng nói trong cung đình thấp thoáng cũng có trọng lượng. Đám phe phái của Kính Dương Vương dường như đã được sự ủng hộ của bọn họ.
"Nếu Tĩnh Uyên Vương cưới con gái của Liệt Minh Kính rồi..." Lưu Thượng Thư cũng nhận ra ánh mắt thân mật giữa Tĩnh Uyên Vương và vị thiếu nữ áo đỏ kia.
Cảnh Hiến Vương cười lạnh.
"Ta thầm nghĩ, không biết Liệt Minh Kính có truyền lại ngôi vị trang chủ cho con gái của ông ta hay không?" Lưu Thượng Thư thấp giọng suy đoán.
Rượu trào ra, vấy ướt lên bộ móng tay được cắt tỉa gọn gàng của Cảnh Hiến Vương.
Phía bên kia.
"Sư huynh, ta không ưa cái gã Cảnh Hiến Vương kia chút nào." Như Ca nhăn mũi, khó chịu nói: "Y dường như đang nhìn ta chằm chằm ấy."
Ngọc Tự Hàn ngẩng đầu.
Ánh mắt điềm tĩnh của y lóe lên một tia lạnh lẽo, lướt qua sảnh điện rộng lớn, quét thẳng vào mặt Cảnh Hiến Vương.
Cảnh Hiến Vương giật mình.
Chén rượu "choang" một tiếng đổ lên bàn, nước vấy ra thấm ướt bộ áo bào sặc sỡ của y, tiếng động rất vang, ai nấy đều ngoảnh lại nhìn.
Lưu Thượng Thư vội vàng chạy đến lau cho y.
Cảnh Hiến Vương đẩy hắn ra, trong lòng thầm tức giận. Chỉ là một kẻ tàn phế, sao y vừa rồi lại cảm thấy sợ hãi như thế chứ?
"Hi hi."
Như Ca cười khẽ, len lén nắm lấy bàn tay Ngọc Tự Hàn, chớp mắt bảo: "Sư huynh, người thật là cao tay đấy!"
Ngọc Tự Hàn cười nhạt.
Nhìn gương mặt sáng trong của nàng, y đột nhiên phát hiện, mấy ngày gần đây nàng thật sự càng lúc càng đẹp ra, hệt như một đóa tiên hoa bị kiềm nén cả ngàn năm cuối cùng cũng hé nở, ánh hào quang rực rỡ ấy khiến cho cả người lẫn thần đều muốn tranh đoạt.
"Hoàng - Thượng - Giá - Lâm!"
Các vị hoàng tử cùng bọn đại thần vội quỳ xuống tiếp giá.
Chỉ mình Ngọc Tự Hàn vẫn ngồi yên.
Y ở tại đại điện biểu lộ sự cao quý hơn người.
Hoàng thượng vì thương đôi chân bất tiện của y, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bắt y phải quỳ xuống cả.
Đây là lần đầu tiên Như Ca được gặp hoàng thượng.
Nàng quỳ trên mặt đất, khe khẽ nhướng mắt lên, muốn trông xem bộ dáng của hoàng thượng như thế nào...
Có điều...
Nàng còn chưa kịp nhìn đến hoàng thượng.
Thì đã bị một kẻ bên cạnh ngài đoạt mất cả hơi thở!