- Chạy không nổi nữa à? Quách Đại Lộ thở phào :
- Tôi ăn nhiều hơn anh, cái đầu của tôi cũng lớn hơn anh, thế cho nên tôi không thể lẹ bằng anh. Yến Thất nói :
- Con ngựa ăn cũng dữ, cái đầu nó cũng không kém đầu anh, thế mà sao nó chạy nhanh? Quách Đại Lộ nói :
- Tôi không phải là ngựa, vì tôi có hai chân. Yến Thất nói :
- Anh đã chẳng từng nói, bằng vào hai chân của anh không ai có thể theo kịp kia mà. Quách Đại Lộ nói :
- Nhưng tôi không kể anh trong đó. Yến Thất cười :
- Anh cho rằng không người nào khác theo kịp anh à? Quách Đại Lộ ưởng ngực :
- Tự nhiên. Yến Thất thở ra :
- Tại sao anh không quay đầu nhìn lại thử xem? Quách Đại Lộ quay đầu lại và sửng sốt. Hắn thấy trên đường phía sau có một người. Con đường tuyết trắng, bóng người đen thui. Người áo đen vừa nấp trước tiệm thuốc khi nãy, đã theo bén gót. Quách Đại Lộ thở ra một hơi :
- Không ngờ tên tiểu tử đó cũng khá dữ he. Yến Thất nói :
- Đừng có nói anh dùng cặp giò, cho đầu anh dùng ba cái giò, hắn cũng vẫn theo kịp như thường. Quách Đại Lộ nói :
- Tôi không tin như thế. Yến Thất không nói, hắn chỉ nhìn Quách Đại Lộ mà mỉm cười. Trầm ngâm một lúc, Yến Thất nói :
- Bọn ta đã không thể bứt bỏ hắn được thì không nên về nhà. Quách Đại Lộ gật đầu :
- Đúng như thế. Yến Thất hỏi :
- Nếu không về thì đi đâu? Quách Đại Lộ lắc đầu :
- Thật không biết đi đâu. Hắn chớp mắt và bật cười :
- Anh còn nhớ vừa rồi anh nói gì không? Yến Thất hỏi :
- Tôi nói gì? Quách Đại Lộ nói :
- Anh bảo rằng cho dầu hắn có theo kịp, tôi vẫn có thể thổi cho hắn lui. Yến Thất cười :
- Anh quả thật có bản lãnh như thế sao? Quách Đại Lộ lại ưởng ngực :
- Tự nhiên. Yến Thất hỏi :
- Anh dùng cách nào lui hắn? Quách Đại Lộ nắm tay lại đưa lên :
- Bằng cách này. Và hắn quay mình đi trở lại phía người áo đen. Người áo đen đứng giữa đường nhìn hắn. Quả đúng là tay lỳ lợm, Quách Đại Lộ bước nhanh tới, hắn cố tống cho tên ấy một quyền. Không ngờ người áo đen chợt quay người chạy thẳng. Quách Đại Lộ phóng theo. Hắn chợt phát giác khinh công của người áo đen không dưới Yến Thất, quả thật cho dầu hắn có chạy bằng ba cái chân cũng không thể đuổi kịp người ấy, hắn vội kêu lớn :
- Bằng hữu, đợi nói chuyện chơi mà. Người áo đen không trả lời lại chạy càng nhanh hơn nữa. Quách Đại Lộ giận dữ :
- Bộ điếc à? Người áo đen vùng quay đầu lại cười :
- Vâng tôi điếc kinh khủng lắm, anh nói tôi không nghe được tiếng nào cả. Hình như hắn cố chọc giận Quách Đại Lộ. Bất luận ai muốn chọc giận Quách Đại Lộ đều rất dễ, vì hắn có tính dễ giận. Mà khi hắn đã nổi giận thì nhất định hắn sẽ đuổi theo tới ổ. Lúc nãy người áo đen đuổi theo Quách Đại Lộ, bây giờ tình thế đổi ngược, Quách Đại Lộ rượt theo người ấy. Yến Thất miễn cưỡng bám theo sau. Bên đường có một đám rừng tuyết, trong rừng có ánh đèn. Người áo đen thoáng vào đám rừng là mất dấu. Ánh đèn từ trong một gian nhà, người áo đen nhất định chui vào trong ấy. Quách Đại Lộ nghiến răng :