hề chú ý rằng hắn có mặt nơi đây.
Thế nhưng chỉ cần liếc qua hắn một cái là sẽ mãi mãi không sao quên được.
Thư Hương nhìn hắn một lần là hết muốn nhìn lần thứ hai.
Lúc nàng nhìn hắn, nàng có cảm tưởng hắn như một thanh đao rỉ sét lâu ngày
không ai mó tới. Thế nhưng thanh đao rỉ sét ấy có thể giết người, làm cho người chết
bằng một cách ghê hơn những thanh đao ánh loáng, nàng cũng có cảm tưởng hắn
giống như một khối băng ngàn năm chưa tan, bây giờ đã xuống màu đen, nhưng hơi
lạnh của khối băng lại cao độ hơn những khối băng mới đóng.
Chỉ cần liếc qua hắn một cái là toàn thân bỗng nghe cóng cả tay chân, quýnh
luôn cả lưỡi.
Bất luận là ai cũng không thể ngờ rằng một con người như hắn lại có thể ngồi
trong phòng của một người như Vương đại nương, giống y như một khối băng gát ngang
trên lò sưởi mà cả hai song song tồn tại.
Thế nhưng rõ ràng hắn đang ngồi nơi đó.
Không một ai có thể ngờ con người đó lại nói năng.
Thế nhưng rõ ràng hắn nói:
- Không đúng.
Hai tiếng nói ngắn, sắc nhọn.
Nhưng Vương đại nương thì lại cười:
- Không đúng ? Tại sao không đúng ?
Người ấy nói:
- Bởi vì một khi con người đang hớn hở trong lòng thì, bất cứ lời nói nào, phỉnh
lừa hay chưởi bới, giọng nói cũng vẫn là hớn hở, hớn hở y như trong lòng của họ.
Vương đại nương cười càng ngọt:
- Có lý, lời của Lưu tiên sinh hình như luôn luôn là có lý.
Lưu tiên sinh lạnh như băng:
- Không đúng.
Kho Tàng Kiếm Hiệp Ct Bi Giang HỊ - Đại Nhân Vật NH N MƠN QUAN Nguyên tác : Cổ Long www. nhanmonquan.com
đ t¿ cao th: Quần Xà Lỏn 55 Hồi 4
Vương đại nương hỏi:
- Không đúng ? Tại làm sao lại không đúng ?
Lưu tiên sinh nói:
- Lời nói của ta là có lý, chớ không phải “hình như” có lý.
Vương đại nương cười như tiếng khánh ngọc:
- Tiểu muội muội, các em thấy vị Lưu tiên sinh này có phải dễ mến không ?
Thư Hương ngậm miệng.
Đào Liễu nhếch nhếch môi.
Cả hai nàng thật tình không thể nào nhận nổi cái dễ mến của vị Lưu tiên sinh này
được.
Bất cứ ai có thể dùng bất cứ lời gì để nói về vị Lưu tiên sinh, nhưng nhất định,
tuyệt đối không thể nói là “dễ mến”.
Thế nhưng ý kiến của Vương đại nương lại khác.
Bà ta cười cười:
- Khi nhìn vào con người của Lưu tiên sinh lần đầu, có thể nhị vị muội muội cảm
thấy hơi sờ sợ, thế nhưng cùng chung đụng với Lưu tiên sinh một thời gian, nhất định sẽ
lần lần cảm thấy con người y dễ mến vô cùng.
Thư Hương trong bụng có một câu nhưng không thể nói ra.
Trong bụng nàng thật muốn hỏi: “con người như thế mà có thể chung đụng lâu
lâu được sao ?”
Nếu bắt nàng phải chung đụng với hắn chừng một giờ thì có lẽ nàng yêu cầu sắm