- Phải, canh ba rồi... Tích Thư Nhân cũng gật đầu nói :
- Đã canh ba, chẳng lẽ... Không nói hết lời, cả ba lại đứng im bất động. Gió đêm lại thổi khiến cành lá rì rào khóc than. Lại một tuần trà nữa qua đi. Thụ Thi Chiêu Hồn tựa hồ không thể chịu được nói :
- Lẽ nào... Tích Thư Nhân lại tiếp :
- Quỷ Tinh Linh ắt sẽ tới. Hắc y nhân lạnh lẽo :
- Xem ra có lẽ y không thể tới, ba người chúng ta cũng được. Thụ Thi Chiêu Hồn nói :
- Ừ, thì ba người chúng ta vậy. Tích Thư Nhân nói :
- Ba người cũng được? Có gì muốn nói cứ nói. Thụ Thi Chiêu Hồn trầm giọng :
- Để ta. Hắc y nhân cũng nói theo :
- Nên để cho ta. Tích Thư Nhân lắc lắc đầu nói :
- Người do ta mang tới, phải để ta nói. Thụ Thi Chiêu Hồn hạ giọng :
- Một nửa. Hắc y nhân cũng nói :
- Một nửa, ngươi thì sao? Tích Thư Nhân lãnh đạm :
- Bảy phần mười, chỉ là chưa tiến nhập m Dương bang. Hai tiếng ồ lên khe khẽ, hắc y nhân bỗng nói :
- Vậy ngươi nói đi. Thụ Thi Chiêu Hồn hạ giọng :
- Chỉ là điều này xảy ra quá sớm, sớm đến hai ba năm. Kỳ quái, chẳng hiểu vì sao lần này sự sai biệt lại lớn đến như vậy. Tích Thư Nhân vẫn bình thản tiếp :
- Thực là khiến người ta bất ngờ hơn nữa. Thiếu chủ lại chẳng có võ công, vì sự an toàn của Thiếu chủ chỉ có ta mới đảm đương nổi. Thụ Thi Chiêu Hồn vội nói :
- Ta cũng có thể đảm đương được. Tích Thư Nhân nói :
- Còn lời gì muốn nói nữa không? Hai người kia đồng thanh đáp :
- Không. Đến lúc này, Tích Thư Nhân mới đưa tay lôi Đông Phương Thanh Vân ra khỏi gùi, lạnh lùng nói với kẻ kia :
- Còn không mau bái kiến Thiếu chủ. Hắc y nhân vội phi thân tới quì xuống trước mặt Đông Phương Thanh Vân nói :
- Tham kiến Thiếu chủ. Thụ Thi Chiêu Hồn cũng cúi rạp người nói :
- Tham kiến Thiếu chủ. Tình huống xảy ra quá đột ngột kỳ dị chỉ thấy Đông Phương Thanh Vân đứng ngẩn người, ngơ ngác nhìn Tích Thư Nhân. Tích Thư Nhân mỉm cười nói :
- Thiếu chủ chỉ cần nói “Các ngươi vô tội, đứng lên đi”, thì được. Khi Đông Phương Thanh Vân ngơ ngác nhìn hai người kia, thì Tích Thư Nhân cũng quì xuống nói :
- Bái kiến Thiếu chủ. Đông Phương Thanh Vân vội nói :
- Các ngươi vô tội, đứng lên đi. Ba người cùng đồng thanh :
- Đa tạ Thiếu chủ, chúng tiểu nhân xin thề đồng cam cộng khổ, sống chết có nhau vì Thiếu chủ, trừ Ma cung, diệt Quỷ lâm để hoàn thành tâm nguyện của chủ nhân và Thiếu chủ. Sau khi cả ba người đứng lên, Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi :
- Vì sao các vị lại gọi tại hạ là Thiếu chủ? Tích Thư Nhân vội nói :
- Bẩm cáo Thiếu chủ, lệnh tôn chính là sư tôn của chúng tiểu nhân. Năm xưa thâu nhận hai mươi bốn đồng tử làm đệ tử. Chúng tiểu nhân chính là ba trong số những đồng tử này. Vì khi đó sư tôn từng phân phối chúng tiểu nhân cần phải phò Thiếu chủ làm chủ nhân. Đông Phương Thanh Vân vừa nói bằng giọng chưa hiểu rõ :
- Hai người các vị vừa rồi gặp nhau trên Nga Mi sơn, vì cớ gì lại muốn quyết đấu sinh tử? Tích Thư Nhân nói :
- Bẩm cáo Thiếu chủ, võ công của mỗi người trong chúng tiểu nhân đủ thắng bất kỳ một Chưởng môn nào trong số các Chưởng môn của bảy đại môn phái, nếu để họ biết mối quan hệ giữa chúng ta thì họ sẽ càng thêm nghi hoặc, như vậy không có lợi, điều này Thiếu chủ vẫn chưa thể hoàn toàn minh bạch, để khi Thiếu chủ đã luyện thành tuyệt học, tiểu nhân sẽ bẩm cáo với Thiếu chủ tường tận. Đông Phương Thanh Vân nói :