Chị Thanh chào Nghiêm, ngồi đối diện. Thịnh định rút lui nhưng Nghiêm giữ lại:
- Thịnh ngồi nói chuyện, lần nào tôi đến Thịnh cũng.. rút lui hết vậy.
Chị Thanh cười dòn:
- Con bé này nó nhát lắm anh ạ! Khách của Thanh đến nó trốn mất tiêu.
Nghiêm hạ giọng:
- Đó là khách của Thanh. Còn tôi, tôi không phải là khách của Thịnh sao?
Câu nói làm cho chị Thanh đỏ mặt. Có lẽ chị giận lắm. Chị muốn làm một cử chỉ gì hay nói một câu nào đó để cứu vãn tình thế nhưng không tìm ra. Nghiêm không biết rằng giữ Thịnh ở lại chỉ khổ Thịnh thêm. Có lẽ Nghiêm vô tình, Nghiêm chỉ nghĩ rằng giữ Thịnh lại nói chuyện… cho vui.
Chị Thanh cười gượng:
- Thanh vẫn la nó hoài… sống cho tự nhiên. À, mai bọn này đi Vũng Tàu.
Nghiêm có lẽ cũng nhận thấy nên chuyển đề tài câu chuyện, gật gù:
- Mùa này đi Vũng Tàu là nhất. Thế Thịnh và Thanh định đi bằng gì.
Chị Thanh lắc đầu:
- Không, Thịnh nó không đi. Thanh đi với tụi bạn.
Nghiêm im lặng. Một chút sau anh trầm giọng:
- Thịnh đã đi Vũng Tàu lần nào chưa, nếu chưa cũng nên đi một lần cho biết.
- Chưa anh ạ! Nhưng Thịnh không thích đi.
Nghiêm nói một chút về Vũng Tàu. Chị Thanh háo hức:
- Tụi này đi bằng xe nhà anh ạ. Mượn anh của nhỏ bạn lái nhưng… uống thuốc liều mới dám nhờ ông mãnh đó.. lái ghê thấy mồ.
Nghiêm gật đầu:
- Nên thận trọng một chút. Đường thành phố Vũng Tàu xe chạy nhiều. Đi chơi một chuyến lỡ có gì…
Chị Thanh chu môi:
- Chưa gì anh đã trù ẻo tụi này.
Nghiêm lắc đầu:
- Tôi chỉ có lời khuyên của một người đã trải qua, dạo trước có mấy thằng bạn đưa nhau đi ngoài đó, cũng lái xe nhà… cuối cùng, đứa ở đứa đi…
Chị Thanh rút vai:
- Eo ơi! Ghê thấy mồ! Thanh chưa đi mà nghe anh nói Thanh ớn lạnh.
Nghiêm lắc đầu nhè nhẹ. Cái lắc đầu của một kẻ nhìn sự việc chung quanh với tất cả hờ hững…
***
Không có chị Thanh, buổi sáng chủ nhật căn nhà vắng lạ. Nếu chị Thanh ở nhà, chị đã mở cassette ồn ào nghe nhạc hoặc kéo bạn bè về kháo chuyện thật huyên náo. Thịnh ngồi bên ghế salon, nhìn lọ hoa cắm mấy nhánh cúc tím thật dễ thương. Thịnh thích loại hoa này, loại hoa có vẻ mộc mạc đáng yêu, không hương nhưng dáng hoa thuần hậu. Nhìn những cánh hoa, Thịnh liên tưởng đến một cánh đồng rực rỡ những cỏ nội, hoa tươi. Cái sắc đồng quê luôn luôn gợi trong trí tưởng một ý nghĩ thanh bình…
Anh Thái vừa trở về. Thấy Thịnh anh ngạc nhiên:
- Ủa, Thịnh không đi với Thanh sao. Anh tưởng Thịnh đi lúc sáng rồi chứ.
Thịnh lắc đầu:
- Dạ không. Em ở nhà.
Anh Thái chép miệng:
- Năm nay là năm thi mà Thanh nó chơi hoài, anh ít thấy nó học hành.
Giọng anh Thái buồn. Anh lo và thương chị Thanh. Anh Thái lo cho tương lai các em nhưng anh ít khi gần gũi bọn Thịnh. Anh Thái mỉm cười:
- Còn Thịnh, nhàn dữ hả?
Thịnh mỉm cười nhẹ, đáp lời anh trầm lặng. Anh Thái bỏ vào nhà sau. Còn lại một mình. Cô bé lặng lẽ chống tay và cằm nhìn thẳng trước mặt. Kìa là chiếc ghế Nghiêm vẫn đến và vẫn ngồi. Hôm nay nếu Nghiêm đến… ừ… nếu Nghiêm đến có lẽ mình sẽ tự nhiên hơn, thoải mái hơn… Không phải Thịnh ganh ghét với chị Thanh nhưng đứng trước chị, cái vẻ lộng lẫy của chị, Thịnh bối rối lạ. Không khí tĩnh mịch buổi sáng lặng lẽ quá, buộc tâm hồn người con gái quay về với buổi sáng nào… không nguôi…