Hắn vẫn ngồi đó, không nhìn tôi, mi mắt khép hờ, nhưng môi lại khẽ nhếch lên một đường cong hoàn hảo chả rõ là châm chọc hay khinh bỉ nữa.
Tôi nhìn thái độ mỉa mai của hắn, tức đến phọt máu mũi, vội đặt lọ sao sang một bên, lồm cồm bò dậy, bực mình quát:
- Sao cậu cứ xuất hiện như ma thế? Định giết người không cần chuôi dao, à quên lưỡi dao đấy à?
Nghe giọng nói "oanh vàng thỏ thẻ, chim sẻ chạy đàn" của tôi vang lên, hắn khẽ cựa mình, nheo mắt nhìn tôi chăm chú, đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào lại nhếch lên tỏ vẻ giễu cợt không thèm nói gì, tôi nhìn thái độ của hắn mà tức đến nghẹn lời, nếu bây giờ mà có cái kéo ở đây, nhất định tôi sẽ không ngần ngại mà xông đến cắt xọet đôi môi mỏng của hắn, để xem còn nhếch môi cười giễu tôi được nữa không? HỪ.
- Sao không nói gì? Cậu bị ai cắt lưỡi đấy à? Mà nếu thật thì cái người cắt lưỡi của cậu cũng thật kém thông minh, cần gì phải cắt lưỡi cậu cho nhọc công bởi vốn dĩ cậu có lưỡi đâu…hehe._ Tôi cười gian giảo nói
- Cô lắm mồm thật đấy._ Hắn lạnh lùng nói rồi thở khì một cái ngả lưng xuống cái ghế gỗ nằm phởn phơ.
- Này, cậu bất lịch sự nó vừa vừa thôi nhé, người ta đang nói chuyện với cậu
đấy không hiểu suốt 16 năm quacậu đã học được cái quái gì nữa_ tôi tức giận gắt um lên.
Hắn khẽ chép miệng, ngồi dậy vặn vẹo cái cổ nhíu mày nhìn tôi nói:
- Người ta đã không muốn nói chuyện, mình lại cứ bắt nói, người như vậy phải chăng là có lịch sự?
- Ai bảo thế? Làm cứ như tôi muốn nói chuyện với cậu lắm không bằng, nếu không muốn nói chuyện với tôi cậu có thể nói rằng: "Xin lỗi, tớ đang mệt, không muốn nói chuyện,cậu có thể quay lại khi khác không?”đấy thế có phải lịch sự hơn không?_ tôi gân cổ lên cãi.
- Hừ, hình như cô đã quên một điều quan trọng thì phải?_ hắn nhếch mép nói
- Điều gì?
- Nếu tôi mà nói những lời vừa rồi thì tôi đã không phải là KAI AKATSUKI Còn nữa, tốt nhất là từ lần sau cô đừng có ngủ trên cái ghế này nữa
- Tại sao?_ tôi phùng mồm hỏi
- Vì cái ghế này là của tôi_ hắn lạnh lùng nói
- Của cậu?_ tôi ngạc nhiên hỏi lại rồi chạy đến gần cái ghế ngó nghiêng, lần sờ khắp cả sau đó kêu lên_ Ủa, đâu? Tên cậu đâu? Có chỗ nào ghi cái ghế này là của cậu à? Chỉ tôi xem coi.
- Hừ, cái này gọi là nhân sinh định mệnh_ hắn nhếch mép nhìn tôi nói
- Là sao?_ tôi hỏi lại, mặt trông đến là đần
- Đồ ngốc, có nghĩa là từ khi chiếc ghế này xuất hiện, định mệnh đã xác định nó thuộc về tôi.
- Ơ._ tôi hơi ngớ người ra một lúc rồi ôm bụng cười khằng khặc nói_ Haha, Ôi tía má ơi…haha buồn cười chết mất. Kai -kun tôi thật không ngờ cậu lại là một tín đồ trung thành của dòng phim tình cảm lãng mạn đấy. Cứu cứu, đau bụng quá…haha, tôi thật không ngờ cậu lại hâm hấp như thế đấy Kai ạ haha._ tôi cười sặc sụa, nước mắt, nước mũi chảy cả ra.