_Đây là cái gì?
_Nghe nói phụ nữ mang thai nên ăn nhiều rau.
Tôi nhìn vào mâm cơm, khóe miệng thoáng giật giật. Kết quả sau nửa ngày xuống bếp đây sao? Rau muống xào tỏi, bí ngô xào, canh rau ngót, củ cải kho...Hiển nhiên là ai đó đã quên phân biệt khái niệm giữa “nên ăn nhiều” và “chỉ ăn” rồi.
_Chị định làm gì vậy?
_Giặt quần áo.
_Để đấy cho em, chị đi nghỉ đi.
...
_Đừng đụng vào, để bát đũa đấy em rửa, chị lên nhà đi.
...
_Đến cửa hàng tạp hóa sao? Chị cần mua gì viết ra giấy em mua cho.
...
_Ngồi lâu bên máy tính không tốt đâu, chị nên ngủ sớm đi.
Tôi liếc đồng hồ trên tường, 8 giờ 30. Thậm chí đến cả chương trình “Chúc bé ngủ ngon” còn chưa phát sóng. Mà tôi cũng tự thấy mình đã qua cái tuổi ấy lâu rồi.
Lại nhìn lại “bảo mẫu” đang khoanh tay đứng cạnh giường, tôi bất đắc dĩ thở dài, ngoan ngoãn save rồi đóng laptop.
_Thế Anh, hiện giờ chị rất ổn, em có thể đừng lo lắng quá như vậy được không?
Suốt ngày chỉ ăn với ngủ, không được làm bất cứ việc gì, ngay cả lau bàn, quét dọn cũng không được đụng tay. Mới đầu tôi còn thấy vui vẻ vì được cậu ấy quan tâm, nhưng dần dần lại thấy nhàm chán đến mức mốc meo lên rồi. Tôi còn nghĩ mình vẫn may mắn vì cậu ấy còn phải đi làm, vậy mà không hiểu bằng cách nào Thế Anh lại lôi được cả công việc về nhà. Hậu quả là tôi luôn ở trong tình trạng bị “giám thị” gần như 24/24. Dẫu là người có tính nhẫn nại đến đâu thì chắc cũng đã bị mài mòn hết rồi.
_Tất cả chỉ là muốn tốt cho chị thôi mà, nghe lời em, đắp chăn đingủ đi.
...
_Có phải là em đang nuôi heo không?
Cậu ấy chợt bật cười, lại xoa xoa đầu tôi.
_Không sao, cho dù có là heo thì chị cũng là con heo đáng yêu nhất.
_Thế--Anh!!!
Đột nhiên cậu ấy cúi xuống, áp tai vào bụng tôi.
_Em làm gì đấy?
_Nghe tim thai.
_Đồ ngốc, mới hai tháng thì nghe thấy cái gì?
_Hình như em nghe thấy gì đó.
_Hả?
_Tiếng dạ dày chị kêu.
_Em thích chọc chị lắm à? - Tôi vừa tức vừa buồn cười, gõ gõ vào trán cậu ấy.
_Theo em là con trai hay con gái?
_Không quan trọng, chỉ cần là con của chúng ta, em đều thích.
_Em có nghĩ ra cái tên nào để đặt không?
_Chị nghĩ sao?
_Nếu là con gái thì là Bích Nguyệt hay Bích Vân, nếu là con trai thì Tuấn Tú hay Tuấn Huy.
_...
_Sao hả?
_Em không nghĩ sau này nó oán mẹ nó.
_Hả? Cái gì?
_Tên con gái thì tạm được, còn tên con trai thì...
_Thế Anh!!!
_Ha ha...
*****
Mỗi ngày đều bình yên trôi qua. Thế Anh vẫn không muốn cho tôi làm việc nhà, nhưng sau thời gian “đấu tranh”, ít nhất tôi cũng được làm vài việc vặt, dù gì cũng đỡ nhàm chán hơn suốt ngày ngồi ghế xem ti vi. Chỉ là, không biết có phải do tâm lý khi mang thai, tôi lại hay nghĩ vu vơ và ẩn ẩn cảm thấy bất an. Con người sao, một khi quá hạnh phúc, ngược lại càng thêm sợ hãi. Sợ rằng một ngày nào đó, tất cả sẽ tan biến giống như một giấc mơ, cuối cùng khi tỉnh lại, chỉ còn đau khổ cùng tiếc nuối...