Trung tâm của công viên là một bức tượng Đức Mẹ trong tư thế đứng thẳng, tay cầm trái địa cầu có đính cây thánh giá với khuôn mặt hiền hòa, được tạc bằng đá cẩm thạch màu trắng.
Nhìn từ bên ngoài, toàn bộ nhà thờ từ mái đến tường đều được bao phủ bởi màu đỏ gạch nung. Ngay trước vòm mái là chiếc đồng hồ Thụy Sỹ, hai bên là hai tháp chuông với sáu quả chuông lớn trang trí họa tiết tinh xảo. Bước vào thánh đường, tôi đã bị choáng ngợp trước không gian rộng lớn của nó. Hai hàng ghế được xếp ngay ngắn, hai hàng cột chính hình chữ nhật, mỗi bên có sáu chiếc.
Cậu ấy dắt tay tôi, dần dần tiến vào lễ đường. Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh hơn, cùng cảm giác rung động khó nói thành lời.
_Thế Anh...
Tôi nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt cậu ấy. Đáy mắt sâu lắng, chân thành...giống như muốn hút tất cả vào đó.
_A, trên đầu chị có gì này!
_Hả?
Bàn tay cậu ấy vụt qua trước mặt tôi, khẽ nắm lại rồi chậm rãi mở ra.
Một đôi nhẫn bạch kim, kiểu dáng đơn giản, mặt trên có khắc hình ngôi sao nhỏ, nếu nhìn kĩ có thể thấy dòng chữ “A&T” ở bên trong. Trong thoáng chốc, tầm mắt tôi như mờ đi, còn sỗng mũi chợt cay cay...
Lâu thật lâu trước kia, khi xem một bộ phim nước ngoài, tôi từng nói với cậu ấy, muốn có một lễ cưới giống như thế...Trong nhà thờ, cùng trao nhẫn cưới cho người mình yêu...
Nhưng giờ đã không còn quan trọng nữa, vì cậu ấy ở đây, vậy là đủ rồi...
Chúng tôi đã ngồi bên nhau gần trọn một ngày, trên hàng ghế đầu tiên, mỉm cười và cầu nguyện.
TÌNH YÊU TỘI LỖI
Phần 42: Mang thai.
Một vạch, hai vạch...
Hai vạch!?
Sao có thể...Thử lại lần nữa.
!.........
Không lẽ...thật sự...
_Thu!? Chị không sao chứ? Có phải bị đau bụng không, có cần em đi mua thuốc không?
Tôi ngơ ngác đẩy cửa bước ra, bất an nhìn Thế Anh. Nếu biết...cậu ấy sẽ phản ứng thế nào?
_Mặt chị nhợt nhạt quá, chị khó chịu ở đâu à? - Cậu ấy áp tay lên trán tôi dò nhiệt độ, tôi khẽ lắc đầu, gỡ xuống tay cậu ấy.
_Thế Anh...
*****
Trên hành lang khoa phụ sản, Thế Anh hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên. Còn tôi thì ngại không dám đối diện với những ánh mắt hiếu kì xung quanh, cố giật giật ống tay cậu ấy để nhắc nhở.
Đột nhiên cậu ấy quay lại, vẻ mặt đầy vui mừng nắm chặt tay tôi.
_Chúng ta có con, chúng ta thực sự có con...
Xung quanh những tiếng cười khẽ vang lên, làm tôi xấu hổ cúi đầu càng thấp, vội kéo cậu ấy ra ngoài.
_Đi!
.....
_Từ giờ trở đi chị không được làm việc nặng, phải giảm bớt thời gian làm thêm, không được hoạt động mạnh, đi đứng phải cẩn thận, không được chạy nhảy lung tung...
_Ừ, biết rồi.
Thật là, coi tôi là trẻ con chắc mà chạy nhảy lung tung?
Trông vẻ mặt nghiêm túc giống như bà bảo mẫu của cậu ấy, bất giác tôi lại bật cười. Nhưng mà rất nhanh sau đó, tôi đã không cười nổi nữa.