Nhìn lại bóng dáng lạnh lùng đó, nước mắt nàng lại chảy xuống.
Rầm!
Cửa phòng ngủ đóng sầm lại thật mạnh.
Nàng mang hành lý đi, lau khô nước mắt trên mặt, thở phì hiên ngang bước khỏi cửa. Nàng gọi một cái taxi, rời khỏi nhà, tìm chị mình nương tựa.
" Cái gì?"
Phượng Đình to giọng hét.
Tĩnh Vân ngồi ở trên sô pha, không tự giác được lùi về sau mấy tấc.
"Trốn nhà rời đi?" Phượng Đình không dám tin gặng hỏi, đôi mắt to nhìn trừng trừng. "Chỉ vì anh ta không gọi điện về cho em mà em chạy đến chỗ chị, em có lầm hay không thế? Trốn nhà rời đi! Em giỡn chị sao, nếu có người đi thì phải là anh ta chứ, sao em lại phải đi "
Vừa mới bước vào cửa nhà chị cả, Tĩnh Vân còn chưa kịp giải thích rõ ràng đã bị chị cả đón đầu trước, mắng cho nàng một trận, nàng thấy ủy khuất, nước mắt không nén được, rơi xuống.
Phượng Đình nhìn nàng lắc đầu mạnh.
"Khóc cái gì mà khóc? Sao mà tôi có thể sinh ra một đứa em ngốc như vậy hở trời?"
"Chị, em không phải do chị sinh ......" Tĩnh Vân khóc nghẹn, thút thít nói.
"Đến giờ này rồi mà em còn tìm lỗi trong lời của chị hả?" Phượng Đình hai tay chống vào eo, khuôn mặt diễm lệ nhỏ nhắn tràn đầy tức giận. "Nếu không phải em ngốc ngay lúc đầu đã để cho anh ta ăn sạch sẽ như vậy, người tốt hay xấu còn chưa biết, bụng đã to ra rồi...... "
Mắt thấy Tĩnh Vân khóc sướt mướt, vợ mình thì càng mắng càng hăng, Lệ Đại Công vừa dập điện thoại của Giang Chấn xuống, không nhịn được lên tiếng, muốn cắt ngang.
"Phượng Đình, được rồi, được rồi, đừng mắng nữa, mọi việc đã đến nước này thì cứ để cho Tĩnh Vân nghỉ ngơi trước đi đã."
Không mở miệng thì không sao, vừa mở miệng một cái, "bà lớn" lại bừng bừng tức giận.
"Anh còn dám nói à, tất cả là tại anh!" Phượng Đình còn trở nên tức giận hơn, dùng đầu ngón trỏ, chỉ vào lồng ngực hắn.
"Tại anh đi kết nghĩa anh em với anh ta, hừ bạn tốt, nếu không phải tên đó ti bỉ, vô sỉ thừa dịp em không chú ý, ăn mất em gái em cưng của em thì... Hừ, thì muốn lấy em gái em nào có đơn giản như vậy! Được lắm, giờ anh ta lấy người ta về rồi, lại không biết quý trọng, để cho nó nửa đêm chạy tới đây!"
Lệ Đại Công không dám phản kháng để ngón trỏ của nàng dí mạnh vào ngực, ngoài miệng vẫn từ từ khuyên bảo.
" Phượng Đình, đấy là do Giang Chấn còn chưa quen thôi, cho tới bây giờ anh ta cũng chưa ở lâu với người nào cả, khó tránh khỏi có chút vô ý. Bọn họ mới chỉ kết hôn được bốn tháng thôi mà, hãy cho anh ta một chút thời gian để thích ứng. Hơn nữa, làm gì có đôi vợ chồng nào lại không cãi nhau đâu "
"Cái gì? "mới" bốn tháng á, phải "hơn" bốn tháng rồi! Nếu anh ta muốn thời gian để thích thì cũng phải thông cảm cho đứa nhỏ em em đang mang một chút chứ?" Phượng Đình mắng liên thanh, giận cá chém thớt đánh cả sang ông chồng vô tội của mình. "Đàn ông bọn anh đúng là cùng một giuộc mà, chưa lấy được người ta thì coi người ta như bảo vật, cưới được rồi thì vợ liền biến thành rơm thành rạ, chẳng qua chỉ là gọi điện một cái về nhà báo bình an mà thôi, thế thì lãng phí bao nhiêu thời gian cơ chứ? Nó nguy hiểm tới tính mạng chắc? Một lần gọi điện thì quý lắm à?"