Nước mắt vẫn rơi.. Người qua đường, chẳng ai ngó ngàng tới ...
Cái gì đến nhanh thì thường cũng sẽ mau tàn. Bạn không thể bắt mọi thứ theo ý mình , không thể bắt mọi thứ đều phải hoàn hảo. Cũng không thể bắt bản thân ngừng yêu người khác , cũng ko thể bắt người khác ngừng nghĩ đến bạn. Đơn giản vì chúng ta phải sống thật với bản thân, thật với cảm xúc. Mà đôi khi cái sự quá đỗi chân thực ấy sẽ làm cho bạn tổn thương và vô tình làm tổn thương người khác nữa. Hạnh phúc trọn vẹn thì vốn khó thấy, ngang trái trong cuộc sống thì lại có thể tìm đến bạn bất cứ lúc nào. Hãy sống bằng tình cảm, hành động theo lí trí. Bởi lẽ.. Chẳng có gì mang tên là hoàn hảo cả..
...............................
...............................
Nó lững thững bước đi, trên người còn nguyên những vết dẫm đạp.. Hòa với màu máu loang trên cánh tay. Nó đã thôi khóc , vì chẳng còn nước mắt để khóc nữa... Cảm giác của nó là gì đây? Đau à? Có. Hụt hẫng à? Có. Người mà nó luôn tin tưởng dường như đang biến thành người khác.. Thằng bạn trái tính cũng tuyên bố thẳng thừng sẽ bỏ mặc nó... Lỗi là tại nó à?
- An.. Mày đây rồi..
Là con Linh. Nó đưa mắt lên nhìn con bạn.. Ko nói năng gì..
- Lên xe đi, về nhà tao.
Nó lẳng lặng leo lên xe con bạn. Lâu lắm rồi nó ko có thói quen đi cùng Linh. Từ ngày Minh học Đại học đến giờ. Nó hay buồn nên toàn đi một mình.
.....
Linh đưa nó vào nhà , đưa quần áo bắt nó đi thay rồi lau người qua loa cho sạch sẽ , bảo nó ngồi lên ghế để nó xức thuốc, xử lí vết xước ở tay. An không nói gì, nó chỉ lẳng lặng làm theo lời con bạn. Vì nó biết ko nên nói gì vào lúc này.
- Tao xin lỗi mày , An.
Linh vừa băng vết thương ở tay cho nó vừa nói.
- Tại sao?
- Lẽ ra tao ko nên để mày quen Minh.
- Tại sao?
- Nếu như tao biết Minh tệ với mày thế này..
- Minh .. Làm gì mà tệ? Tại lúc nãy Minh hiểu lầm thôi.
Linh im lặng, bất chợt thở dài..
- Minh .. Ko nghĩ đến mày đâu An ạ.
- Tại sao?
- Minh hết thích mày rồi.
- Tại sao?
- Sao mày ngốc thế An. Sao mày không nhận ra điều đó nữa. 2 tháng nay Minh tránh mặt mày liên tục. Tao tưởng mày hiểu chứ?
Dường như mất bình tĩnh nơi cô bạn. Linh bắt đầu nói, vừa tức giận xen lẫn khó chịu. Nó ngước lên nhìn An đôi mắt đag sững lại.
- Ko phải thế...
- Mày cứng đầu quá An ạ, mày tin tưởng Minh quá mức rồi.. Mày..
- Minh bận chứ có tránh tao đâu?
- Thế sao lúc nãy bị đánh Minh ko đưa mày đi viện?
- Minh hiểu lầm..
Linh bỗng nở một nụ cười hiểm..
- Hiểu lầm á? Mày biết tại sao tao lại biết mày bị đánh để đi đón mày ko?
-...
- Nam đấy. Nam bên trường THPT M ...
An hơi ngạc nhiên..
- Sao Nam biết mày?
- Cậu ta còn biết nhiều thứ lắm.. Cậu ta thích mày đấy..
An mím chặt môi, rất nhiều suy nghĩ chen chúc trong đầu nó.. Những câu hỏi mơ hồ. Nó im lặng.
- Hôm nay ngủ nhà tao đi. Tí gọi điện về nhà bảo phải học nhóm.
-...
- Mày học hành sút lắm An, tao trông mày cũng gầy đi nhiều đấy... Mày thay đổi thất thường thật. Một con bé An mạnh mẽ nhí nhảnh trước kia giờ tao ko thấy.. Khóc nhiều quá mắt thâm lại rồi...