- Tại sao?
- Hả?
- Tại sao cậu không báo cảnh sát ngay khi nhận được thư? Đây không phải là trò chơi! Là một thám tử, đáng lẽ cậu không được làm liên lụy đến những người khác chứ! - Vừa khóc Ran vừa đấm Shinichi.
Shinichi nắm lấy tay Ran, nhìn thẳng vào cô:
- Ran, tớ có coi đây là trò chơi đâu! Đây là trận đấu nghiêm túc giữa tớ và hắn.
- Trận đấu ư? Sao cậu lại nhận lời một kẻ như hắn chứ!
- Tớ phải nhận lời. Vì hắn là một kẻ nhẫn tâm, nên tớ không thể rút lui. Nếu tớ bỏ chạy, hắn sẽ gây ra nhiều điều không hay cho những học sinh khác nữa. Theo kinh nghiệm thám tử của tớ, thì những lời thách đấu kiểu này không thể từ chối được. Chỉ bằng cách thắng, tớ mới có thể bảo vệ học sinh trường trung học Teitan này.
- Shinichi...
- Với lại, nhỡ...
Shinichi bỗng im lặng, cúi đầu. Ran nhìn cậu dò hỏi:
- Nhỡ gì cơ?
- Không có gì. Giờ tớ phải ngăn hắn ra tay lần thứ ba, và tìm cách bắt hắn tại trận.
Ran nhìn chằm chằm Shinichi.
- Thỉnh thoảng cậu cũng phải tin tớ chứ.
- Tớ lúc nào cũng tin cậu. Nhưng đổi lại...
- Gì nào?
- Cậu đừng giữ bí mật với mọi người nữa.
- Được rồi, tớ sẽ làm như lời cậu bảo.
Nghe Shinichi hứa vậy, cuối cùng Ran cũng lau nước mắt, mỉm cười. Nhưng Shinichi vẫn còn băn khoăn. Nếu cậu kể chuyện Kẻ bắt cóc và lá thư thách đấu của hắn cho nhà trường hoặc cảnh sát, có thể Sonoko sẽ gặp nguy hiểm. Đối thủ của Shinichi đang tìm mọi cách để chơi trò chơi này đến cùng. Cảnh sát có thể giúp đỡ cậu, nhưng cũng có thể gián tiếp đẩy Sonoko vào chỗ chết bằng việc điều tra.
Shinichi ngước nhìn chòm sao thập tự chỉ có thể quan sát được ở bầu trời phía Nam, đắn đo suy nghĩ.
6. Nỗi lo của người cha
Mới sáng sớm, nhưng ánh nắng mặt trời của vùng đất phương Nam rọi qua cửa sổ khách sạn đã rất gay gắt. Trong sảnh, các thầy cô của Trường trung học Teitan đi đi lại lại, trán nhẫy nhại mồ hôi. Ông Suzuki Shirou, cha của Sonoko và đồng thoời là chủ tịch tập đoàn Suzuki chính là nguyên nhân của sự hoảng hốt đó. Nhận được tin con gái bị bắt cóc, ông đã lập tức cùng vợ - bà Tomoko - lên phi cơ riêng. Giờ cả hai đã có mặt ở khách sạn. Họ được chủ khách sạn dẫn ngay vào phòng dành cho khách đặc biệt. Thầy tổng phụ trách Tamaoki và các thầy cô giáo của trường, cùng với thanh tra Tamagawa và hai thanh tra khác kéo nhau vào theo.
Ông Shirou với vẻ ngoài hồng hào và bộ ria mép cong tít đường hoàng ngồi xuống ghế sofa trong phòng. Bà Tomoko, một người phụ nữ mặt nhọn với mái tóc cắt ngắn, ngồi xuống cạnh ông.
Thầy tổng phụ trách và các thầy cô giáo khác xếp thành một hàng trước hai vợ chồng nhà ông Suzuki, không dám động đậy, như những học trò vừa vi phạm nội quy. Ba cảnh sát có vẻ ngại ngùng, đứng túm lại ở góc phòng.
Thầy Tamaoki chuẩn bị tinh thần cho khả năng xấu nhất. Ông Shirou, chủ tịch tập đoàn tài chính Suzuki, là một trong những người giàu nhất Nhật Bản, lại quen biết rất nhiều người có thế lực, từ các chính trị gia cho tới những người làm trong ngành giáo dục. Chỉ cần ông ta nói một câu, trường cấp ba Teitan sẽ bị giải tán ngay tức khắc. Nếu Suzuki Sonoko gặp phải chuyện không hay, chắc chắn tất cả các giáo viên, để bảo vệ ngôi trường, sẽ đổ hết trách nhiệm lên thầy tổng phụ trách.