- Tôi đã chuyển lời của ông cho Laurence.
- Và anh ta nói sao? Anh ta có lấy làm ngạc nhiên không.
- Có. Tôi tin rằng anh ta chẳng hiểu ông muốn nói gì cả. Tôi mong đợi thấy Poirot thất vọng. Nhưng tôi rất ngạc nhiên khi thấy ông bảo rằng điều đó đúng như ông đã nghĩ và ông rất lấy làm hài lòng. Tự ái không cho phép tôi hỏi thêm. Suy nghĩ của Poirot chuyển hướng đi.
- Tại sao cô Cynthia lại không ăn trưa với chúng ta nhỉ.
- Cô ta đã quay lại bệnh viện. Hôm nay cô ta trở lại với công việc của mình.
- À! Đó là một cô bé rất năng động. Lại còn xinh đẹp nữa. Trông cô ta giống y như những bức tranh tôi đã được thấy bên Ý. Tôi rất muốn đến thăm bịnh xá của cô ấy. Anh có tin rằng cô ta sẽ dẫn tôi đi xem không.
- Tôi tin chắc là cô ta sẽ lấy làm vui sướng. Thật là lý thú.
- Cô ấy đi làm mỗi ngày chứ.
- Cô ta được nghỉ ngày thứ tư, còn thứ bảy thì cô ta về nhà ăn trưa. Đó là những ngày nghỉ duy nhất của cô ấy.
- Tôi sẽ nhớ lấy. Phụ nữ ngày nay có thể làm những chuyện lớn, và cô Cynthia là một người thông minh. À! Phải rồi! Cô ta còn có óc phán đoán tốt nữa.
- Phải, tôi cho rằng cô ta đã trải qua một kỳ thi khá khó đấy.
- Chắc vậy. Dù sao thì cô ta cũng có tinh thần trách nhiệm cao. Bởi vì tôi đoán ở đó người ta cất giữ những loại độc dược mạnh.
- Phải. Cô ta đã chỉ cho chúng tôi xem nữa. Chúng được cất kỹ trong một chiếc tủ nhỏ. Tôi cho rằng người ta đòi hỏi những cô y tá sự thận trọng hết mức. Họ luôn luôn khóa trái cửa trước khi rời phòng.
- Thật sao? Thế chiếc tủ có để gần cửa sổ không.
- Không. Ở đối diện. Tại sao? Poirot nhún vai: - Chả sao cả! Tôi tự hỏi vậy thôi. Anh có vào nhà không? Chúng tôi đã về đến nhà ông.
- Không. Tôi cho rằng tôi sẽ đi vòng qua rừng để về. Những khu rừng bao quanh Styles rất đẹp. Sau cuộc đi dạo trong khuôn viên trống trải, thì thật là thú vị khi được la cà trong những khoảng rừng thưa tươi mát. Gần như là chẳng có một chút gió nào cả và tiếng chim ríu rít dường như yếu dịu hẳn đi. Tôi bước đi chậm rãi và đến ngồi dưới một gốc cây dẻ tuyệt đẹp. Tôi nghĩ đến nhân loại bằng sự ân cần và lòng vị tha. Tôi còn tha thứ cho Poirot về cách ăn nói quanh co và lố bịch của ông. Quả thật là tôi cảm thấy thanh thản đối với cả thế giới. Rồi tôi ngáp dài. Tôi nghĩ đến vụ giết người, dường như thật là xa xôi… Tôi lại ngáp nữa… Có lẽ vụ giết người không hề xảy ra. Đó chỉ là cơn ác mộng thôi, còn sự thật là Laurence đã đánh gục Alfred Inglethorp với chiếc gậy dùng để chơi đáng gôn. Nhưng John thật là vô lý khi làm to chuyện lên và vừa chạy lung tung vừa hét lên: “Tôi đã nói rằng tôi không chịu đâu”. Tôi bật tỉnh dậy. Và tôi ý thức được mình ở trong một tình thế khá bối rối. Bởi vì, cách tôi chừng mười bước, John và Mary Cavendish đang đứng đối diện với nhau, họ đang cãi nhau. Và cũng rõ ràng là họ không biết đến sự có mặt của tôi, bởi vì, trước khi tôi kịp nhúc nhích thì John đã lặp lại những lời nói vừa theo đuổi tôi trong giấc mơ: - Tôi đã nói, Mary ạ, tôi sẽ không chịu đâu. Giọng của Mary vang lên, bình tĩnh và trong trẻo: - Anh có quyền gì mà phê bình hạnh kiểm của tôi chứ.