- Đó là một đồng minh quý báu - Poirot nhìn theo cô nói - Người phụ nữ đó, Hastings ạ, vừa có trí khôn vừa có tấm lòng. Tôi không trả lời.
- Linh tính là cái gì đó thật tuyệt vời - Poirot tiếp - Người ta không thể định nghĩa, cũng không thể bỏ qua được.
- Ông và cô Howard có vẻ như biết mình đang nói gì - tôi lạnh lùng nhận xét - Có lẽ ông không biết rằng tôi còn đang mù tịt.
- Thật sao, anh bạn.
- Phải đấy. Ông có thể giải thích cho tôi được không? Poirot nhìn tôi chăm chú một lát rồi, trước sự ngạc nhiên của tôi, ông lắc đầu.
- Không, anh bạn của tôi ạ.
- Ồ! Xem nào! Tại sao vậy.
- Hai người là quá đủ đối với một bí mật rồi.
- Này, tôi cho rằng thật là bất công khi giấu tôi những sự kiện đó đấy.
- Tôi không giấu anh sự kiện nào cả. Anh đã biết tất cả những gì mà tôi biết. Anh có thể tự mình suy luận ra.
- Tuy nhiên, sẽ rất lý thú nếu như biết được. Poirot lại nhìn tôi chăm chăm, và lại lắc đầu.
- Anh có hiểu không - ông miễn cưỡng nói - anh chẳng có linh tính gì cả.
- Nhưng, mới đây thôi, ông vừa nói đến suy luận kia mà.
- Trí thông minh và linh tính thường đi đôi với nhau! - Poirot nói đầy vẻ bí ẩn. Nhận xét đó theo tôi là hoàn toàn không phải lúc, đến độ tôi không buồn đối đáp lại. Nhưng tôi đã định bụng, nếu như tôi có những phát hiện quan trọng và lý thú, thì tôi sẽ giữ riêng cho mình và sẽ làm cho Poirot phải ngạc nhiên về kết quả cuối cùng.
Chương IX
BÁC SĨ BAUERSTEIN
Tôi vẫn chưa có dịp để chuyển lời của Poirot cho Laurence. Nhưng, trong lúc tôi đang đi lại trong vườn, còn bực bội vì sự độc đoán của bạn mình, tôi trông thấy Laurence trên sân đánh gôn, đang đẩy những quả cầu khá cũ kỹ bằng một chiếc gậy còn xưa hơn nữa. Theo ý tôi thì thời điểm thuận tiện để thi hành nhiệm vụ của mình. Quả thật là tôi không hiểu được chính xác ý nghĩa, nhưng tôi tự hào rằng câu trả lời của Laurence, sau đó tôi đã khéo léo gặng hỏi anh ta, đã cho phép tôi nhanh chóng nhìn thấy rõ sự việc.
- Tôi đang tìm anh đây - tôi hờ hững nói.
- Thật ư.
- Vâng. Tôi chuyển lời của Poirot cho anh đây.
- À! - Ông ta có dặn tôi đợi gặp riêng anh - tôi nói, vừa hạ thấp giọng, vừa nhìn anh ta dò xét.
- Sao? Gương mặt u buồn của Laurence không thay đổi. Anh có nghi ngờ gì những điều tôi sắp nói với anh không chứ.
- Này nhé… Tôi lại hạ thấp giọng hơn nữa.
- Hãy tìm ra chiếc tách cà-phê bị mất và anh có thể yên tâm.
- Ông ta muốn nói gì mới được chứ? Laurence nhìn tôi với sự kinh ngạc không có gì là giả tạo cả.
- Anh không biết ư.
- Không hề. Còn anh? Tôi buộc phải thừa nhận rằng mình cũng không biết nữa.
- Chiếc tách cà-phê nào bị mất vậy.
- Tôi không biết.
- Có lẽ ông ta nên hỏi Dorcas hay một trong những người giúp việc, nếu như ông ta muốn biết điều gì về những chiếc tách. Tôi không hề biết gì về vấn đề đó cả, ngoại trừ việc chúng tôi có những chiếc tách không bao giờ được dùng đến, và đó là những của báu tuyệt vời. Loại sứ Worcester xưa ấy mà. Anh có biết rành về những thứ đó không, Hastings.