- công việc làm ăn của ông ta phát đạt lắm.
- Họ vừa đòi tăng giá lên mười phần trăm đấy
- Imhotep đột ngột đổi câu chuyện. Quân dã man! Chúng bảo rằng nhân công bây giờ đắt hơn trước.
- Đáng lẽ họ phải tính giá sỉ cho mình chứ
- Esa mỉm cười trước câu nói đùa của chính mình. Imhotep nhìn bà kinh hoàng:
- Mẹ ơi, chuyện như thế này mà mẹ nói đùa được ư?
- Đời sống là một trò đùa bỡn, con ạ, và thần chết sẽ là người cười cuối cùng. Con không nghe vậy trong mỗi buổi tối sao: cứ ăn uống vui chơi đi, rồi ngày mai anh sẽ chết. Ừ điều đó hoàn toàn đúng với trường hợp của chúng ta
- vấn đề duy nhất là ai sẽ chết ngày mai đây.
- Điều mẹ nói thật khủng khiếp, khủng khiếp. Chúng ta có thể làm gì bây giờ?
- Đừng tin bất cứ ai
- Esa bảo. Đó là điều tiên quyết, điều quan trọng nhất. Bà lập lại, nhấn mạnh
- Đừng tin bất cứ ai. Henet bắt đầu bật khóc:
- Tại sao cụ lại nhìn vào con. Con chắc chắn rằng nếu có người nào xứng đáng được tin cậy thì chính là con. Điều đó con đã chứng minh qua suốt từ bao nhiêu năm nay. Thưa chủ nhân, chủ nhân đừng nghe lời cụ ấy.
- Nào, nào, Henet của ta, tất nhiên ta tin mụ. Ta biết rất rõ tấm lòng chân thật và tận tụy của mụ.
- Con không biết gì cả
- Esa nói. Không ai trong chúng ta biết gì cả. Đó chính là nỗi nguy hiểm của chúng ta.
- Cụ buộc tội con?
- Henet rên rỉ.
- Ta không thể buộc tội. Ta không biết rõ cũng như không có chứng cứ… ta chỉ nghi ngờ. Imhotep ngước lên nhìn bà:
- Mẹ nghi ngờ… nghi ngờ ai? Esa nói chậm rãi:
- Ta đã nghi ngờ một lần, rồi lần thứ hai, và lần thứ ba. Ta sẽ thành thật. Thoạt tiên ta nghi ngờ thằng Ipy, nhưng Ipy đã chết, vậy điều ta nghi ngờ là sai lầm. Rồi ta nghi ngờ một kẻ khác
- nhưng chính vào ngày Ipy chết, một ý tưởng thứ ba đến với ta…
- Bà ngừng lại một lúc
- Hori và Kameni hiện có trong nhà không nhỉ? Hãy đi gọi họ đến đây. Ừ, gọi luôn Renisenb ở dưới bếp lên nữa. Cả Kait và Yahmose. Ta có một điều muốn nói và tất cả mọi người sẽ nghe điều đó.
II.
Esa nhìn cả gia đình tụ tập quanh bà. Bà bắt gặp cái nhìn dịu dàng và trang nghiêm của Yahmose, nụ cười luôn luôn trên miệng của Kameni, cặp mắt hoảng hốt dò hỏi của Renisenb, vẻ mặt bình thản không tò mò xao xuyến của Kait, cái nhìn trầm ngâm lặng lẽ bất khả thăm dò trên khuôn mặt Hori, vẻ mặt nhăn nhó vừa sợ hãi vừa tức bực của Imhotep và vẻ tò mò háo hức
- khoái trá nữa
- trong cặp mắt của Henet… Bà nghĩ: “Khuôn mặt chúng không nói cho ta điều gì cả. Nó chỉ bày tỏ cảm xúc bên ngoài. Tuy thế, nếu ta nghĩ đúng, chắc chắn phải có một kẻ phản bội nào đó ở đây”. Bà lớn giọng:
- Ta có một điều để nói với tất cả các con, nhưng trước hết ta sẽ nói chuyện riêng với Henet ngay tại đây trước tất cả mọi người. Sắc mặt Henet thay đổi tức khắc. Sự vui thích, háo hức biến mất. Trông mụ sợ hãi. Tiếng mụ hét lên the thé phản đối:
- Cụ nghi ngờ tôi, tôi đã biết mà! Cụ sẽ buộc tội tôi và tôi, một mụ già khốn khổ không có trí óc thì làm sao mà tự bảo vệ được? Tôi sẽ bị lên án… bị lên án mà không ai thèm nghe tôi nói cả.