- Thế nào, khá không anh? Chẳng lẽ tụi em không còn bao giờ thấy anh ra ngoài đồng nữa sao? Em thật không hiểu sao thiếu anh mà công việc cũng không đến nỗi rối tung lên đấy. Giọng nói yếu ớt của Yahmose lộ vẻ băn khoăn.
- Anh thật chẳng hiểu ra làm sao cả. Chất độc bây giờ đã bị loại rồi, thế mà tại sao sức khỏe anh không hồi phục? Sáng nay anh thử bước đi nhưng chân anh không mang anh nổi. Anh yếu, yếu quá và điều tệ hại nhất là càng ngày anh càng thấy yếu hơn. Ipy lắc đầu với một vẻ xót thương hời hợt:
- Như thế thì tệ thật. Thế các y sĩ không giúp được gì sao?
- Người phụ tá của cha Mersu đến đây hàng ngày. Ông ta không hiểu được trường hợp này. Anh đã uống nhiều loại dược thảo rất mạnh. Hàng ngày họ vẫn làm bùa phép giải độc cho anh. Đủ thứ thức ăn đặc biệt bổ dưỡng dành cho anh. Vì thế mà người y sĩ khẳng định với anh là không có lý do nào khiến anh không mau chóng mạnh trở lại. Thế mà thay vì hồi phục, càng ngày anh càng kiệt sức đi.
- Như thế thật bậy quá.
- Ipy nói. Cậu vừa đi vừa hát nho nhỏ trong cổ họng cho đến khi gặp cha cậu với Hori, tay ôm một cuộn giấy, bước vào. Nét mặt đang lo âu và phiền muộn của Imhotep bỗng sáng lên khi thấy đứa con út yêu thương nhất của mình.
- A, Ipy của cha đây này. Con có tường trình gì cho cha về công việc không?
- Tốt cả cha ạ. Chúng con đang lo gặt lúa mạch. Được mùa lắm.
- Ừ, cám ơn thần Re mọi việc bên ngoài đều tốt đẹp cả. Ước chi việc trong nhà cũng như vậy. Cha vẫn tin ở Ashayet
- nàng sẽ không từ chối giúp đỡ chúng ta trong lúc chúng ta thống khổ như thế này. Cha rất lo âu về Yahmose. Cha không thể hiểu tại sao nó lại rã rời như vậy. Ipy cười khinh thị:
- Anh Yahmose luôn luôn yếu đuối.
- Không đúng đâu
- Hori nhẹ nhàng chen vào. Sức khỏe của Yahmose tước đây luôn luôn tốt. Ipy khăng khăng:
- Sức khỏe tùy thuộc vào tinh thần của con người. Yahmose không bao giờ có tinh thần. Ra lệnh cho người khác mà anh còn sợ nữa là. Imhotep nói:
- Chặng sau này thì điều đó không đúng đâu. Mấy tháng sau này Yahmose tỏ ra có uy quyền lắm. Chính cha ngạc nhiên mà. Nhưng sự yếu đuối về thể chất này làm cha lo âu lắm. Mersu đã bảo đảm với cha là một khi ảnh hưởng của thuốc độc đã hết, nó sẽ hồi phục lại nhanh chóng. Hori đặt tập giấy chỉ thảo sang một bên, anh lặng lẽ nói:
- Còn có những loại thuốc độc khác nữa. Imhotep quay người lại phía anh:
- Cháu nói thế nghĩa là gì? Hori vẫn nói bằng một giọng nhẹ nhàng, trầm ngâm:
- Có những thứ thuốc độc không tác động ngay lập tức và không tác động dữ dội. Chúng đánh lừa người ta. Cứ hàng ngày một ít tích tụ lại sẽ có tác động. Sau nhiều tháng yếu đi thì người trúng độc chết. Người ta biết có những thứ độc dược như vậy trong giới phụ nữ. Đôi khi họ dùng chúng để loại bỏ một anh chồng và và làm cho người ta tưởng rằng đó là một cái chết tự nhiên. Imhotep tái xanh mặt:
- Cháu nghĩ rằng… rằng đó là trường hợp của Yahmose?
- Cháu chỉ gợi ra rằng đó là một khả năng. Mặc dù hiện nay thức ăn của Yahmose được một nô lệ nếm thử trước khi đút cho anh, nhưng sự thận trọng như vậy cũng không ích gì cả, khi mà số lượng thuốc độc nơi thức ăn trong mỗi ngày sẽ không gây ra một hậu quả nào có thể trông thấy được cả.