- Cô có thể tin cậy nơi tôi
- Henet lập lại. Một nụ cười chậm chạp nở trên môi Nofret. Một nụ cười khá kỳ lạ.
- Vâng
- cô nói
- Tôi hiểu bà, bà Henet. Tôi nghĩ rằng tôi có thể tin cậy ở bà. Imhotep hắng giọng một cách ồn ào:
- Thôi thế là mọi sự thu xếp xong. Mọi việc thoải mái cả
- Tổ chức
- xưa nay luôn luôn là ưu điểm của ta. Một tiếng cười khô khan phía sau. Imhotep quay phắt lại, thấy mẹ mình đang đứng nơi ngưỡng cửa. Bà tựa tất cả sức nặng lên cây gậy. Trông bà khô khan và đầy ác ý hơn bao giờ hết.
- Tôi có một đứa con trai tuyệt diệu thay
- bà nhận xét.
- Tôi không thể trì hoãn được nửa, còn phải chỉ thị cho Hori… Vừa nói một cách quan trọng, Imhotep vừa vội vã ra khỏi phòng. Ông cố tránh không nhìn vào mắt mẹ. Esa ra dấu với Henet bằng một cái gật đầu oai vệ và mụ ta ngoan ngoãn rút ra khỏi phòng. Nofret đã đứng dậy. Cô ta và Esa nhìn nhau một lúc. Esa nói:
- Thế là con trai lão để cô ở lại đây. Nofret ạ, tốt hơn cô nên đi với nó đi.
- Ông ấy muốn cháu ở lại đây. Giọng nói của Nofret dịu dàng và phục tùng. Esa hơi mỉm cười nói:
- Nếu cô muốn đi theo nó thì chắc nó không cản đâu. Và tại sao cô không muốn đi? Lão không hiểu nổi cô. Nơi đây thì có nghĩa gì với cô? Cô là một cô gái đã sống ở đô thị. Có lẽ đã du lịch nhiều. Tại sao cô lại chọn ở đây, mà đời sống đơn điệu ngày này qua ngày khác giữa những người
- lão nói thẳng thắn nhé: không thích, đứng hơn, ghét cô.
- Nghĩa là bà ghét cháu? Esa lắc đầu:
- Không. Lão không ghét cô. Lão già rồi, và mặc dù mắt lão đã mờ, lão vẫn còn thấy được sắc đẹp và lão thưởng thức nó. Nofret ạ, cô đẹp lắm, và vẻ đẹp của cô làm vui cặp mắt lão. Vì quý sắc đẹp của cô mà lão mong cô được tốt lành. Lão báo động cho cô: Hãy đi lên phía Bắc với con trai lão. Nofret lập lại:
- Ông ấy muốn cháu ở lại đây. Giọng nói phục tùng như thoáng một vẻ chế giễu. Esa sắc giọng:
- Thế ra cô có mục địch khi ở lại đây. Lão tự hỏi, mục đích gì vậy? Được rồi, cứ giữ riêng trong đầu cô. Nhưng hãy cẩn thận. Hành động kín đáo. Và nhất là đừng tin cậy ai cả. Bà quay người đột ngột và đi ra. Nofret vẫn đứng yên lặng. Rất chậm, cặp môi nàng cong lên thành một nụ cười. Nụ cười giống hệt một con mèo cái.
CHƯƠNG V THÁNG THỨ NHẤT
- MÙA ĐÔNG NGÀY THỨ TƯ
I.
Renisenb có thói quen đi đến Lăng Mộ hàng ngày. Đôi khi có Yahmose và Hori ở đó, đôi khi chỉ có một mình Hori, đôi khi không có ai, nhưng tại đây Renisenb luôn luôn có cảm giác nhẹ nhõm và yên tĩnh. Gần như là cảm giác giải thoát. Cô thích nhất là khi Hori ở đó một mình. Có một cái gì đó trong vẻ trang nghiêm của anh, việc anh chấp nhận không tò mò, khi thấy nàng đến đây, tất cả cho nàng một cảm giác thoải mái. Nàng có thể ngồi bó gối trong bóng mát nơi lối vào căn phòng bằng đá, ngắm nhìn qua vòng đai ruộng đất xanh mướt đến dòng sông Nile lấp lánh màu xanh nhạt và xa hơn nữa, những màu hung hung nhẹ, màu sữa và hồng, tất cả dần dần hòa lẫn vào nhau. Nàng đến Lăng lần đầu tiên một tháng trước đây, bởi nàng đột nhiên có nhu cầu muốn trốn thoát khỏi cái thế giới ồn ào căng thẳng của bọn phụ nữ trong nhà. Nàng muốn yên tĩnh và cảm thông. Và nơi đây nàng tìm được cả hai thứ đó. Nỗi sợ ước muốn chạy trốn vẫn còn với nàng, nhưng giờ đây nó không chỉ đơn thuần là một sự thay đổi ý kiến từ sự căng thẳng và mệt mỏi nơi gia đình. Nó là một cái gì khẳng định hơn, báo động hơn. Nàng đã nói với Hori một ngày nọ: