- Từ việc này ngài Victor đáng kính lại định kiếm chác thêm lãi ròng là 125 bảng!
- Tôi e vậy.
- Thôi được dù sao chúng ta cũng đã tiết kiệm được ngần ấy. George nhận xét, vẻ hài lòng.
- Tôi đã nói với ông Ogilvie dàn xếp mọi việc.
- Tôi đã làm đúng.
- Thực lòng tôi muốn nhìn thấy tên ranh con vô lại đó ở trong tù, nhưng cần phải nghĩ đến bà mẹ khốn khổ của nó. Bà ấy ngốc nghếch nhưng tốt bụng… Kết luận: ông Victor lại thắng một lần nữa.
- Anh thật tốt bụng!
- Tôi ấy à?
- Phải, anh! Tôi nghĩ rằng anh là người tốt nhất trên đời.
Lời khen đó làm anh cảm động. Anh vừa thấy hài lòng vừa xấu hổ. Đột nhiên lòng xốn xang anh cầm tay cô đưa lên môi:
- Ruth yêu quý! Bạn tốt nhất và trung thành nhất của tôi… Không có cô thì tôi biết làm sao?
Họ đứng sát cạnh nhau.
"Với anh ấy, cô nghĩ, ta sẽ hạnh phúc. Và ta sẽ làm cho anh ấy hạnh phúc! Nếu như…"
Về phần anh, anh tự hỏi anh có nên nghe theo lời khuyên của Race là bỏ mặc cái cuộc phiêu lưu ngu ngốc này. Đấy có phải là điều khôn ngoan nhất không? Anh do dự vài giây rồi tính không quyết đoán đã thắng.
Hẹn gặp lại tối nay. Ruth! Vào 9h30 ở Luxembourg.
Chương 6
Họ đã đến tất cả.
George nhận ra điều đó mà nhẹ cả người. Cho đến phút cuối cùng, anh ta đã sợ có sự cố. Nhưng không, họ đã đến đủ…
Stephen Farraday, Sandra, rất sang trọng với cái váy trang nhã bằng nhung đen và chuỗi ngọc lục bảo quanh cổ. Người phụ nữ này có vẻ rất quý phái, điều đó rất rõ ràng. Bà ta tỏ ra rất thoải mái, không cầu kỳ, thậm chí còn dễ thương hơn bình thường. Ruth cũng mặc váy màu đen. Cô không đeo một loại nữ trang nào ngoài một cái cặp băng vàng rất tinh xảo. Anh ngắm nhìn mái tóc huyền đẹp đẽ, đường nét gợi cảm của cái cổ và đôi cánh tay trắng muốt, trắng hơn cả các phụ nữ khác. Ruth làm việc trong nhà nên không hề bị rám nắng, ánh mắt họ gặp nhau. Nhận thấy ánh mắt của George có vẻ lo lắng, cô làm anh yên lòng bằng một nụ cười và anh cảm thấy tươi tỉnh lên ngay. Ruth thật đáng quý, trong sáng và trung thành. Iris trái với thường ngày lại ngồi im. Dường như chỉ có cô là nhận thấy đây là một cuộc gặp mặt khác thường. Cô trông xanh xao trong chiếc váy giản dị màu xanh lá cây và vẻ xanh xao lại hợp với cô, nó đem lại cho cô một vẻ đẹp trang nghiêm và hơi buồn. Anthony Browne đến cuối cùng. George nhận thấy dáng đi mềm mại, uyển chuyển của anh ta. Dáng đi của một con thú dữ, một con báo hoặc sư tử. Tất cả đã đến, bước vào cái bẫy mà anh giăng sẵn ra cho họ? Bây giờ, cuộc chơi có thể bắt đầu Đầu tiên họ uống vài ly cocktail, rồi đi vào phòng ăn. Nhiều cặp đang nhảy, nhạc êm dịu, các anh hầu bàn chạy đi chạy lại thoăn thoắt…
Charles với nụ cười trên môi đi tới để dẫn họ lại bàn. Phía cuối phòng là một loại "loggia", xây hơi cao lên một chút, trong có 3 cái bàn, một cái to ở giữa, hai cái nhỏ ở 2 bên trái và phải. Hai cái bàn nhỏ đều đã có người ngồi. Ở cái đầu tiên là một cô gái tóc vàng khá xinh đang trò chuyện với một người nước ngoài có nước da ngăm đen.