- Ruth chắc chắn chẳng dính gì vào vụ này cả! Nếu như có ai đó không có một động cơ nào thì đó là cô ta!
- Anh đã nói rằng cô ta là thư ký của anh vậy cô ấy là người như thế nào?
- Một cô gái rất nổi trội. - George trả lời về tin tưởng - Thực ra cô ấy như người nhà và tôi coi cô ấy như cánh tay phải của tôi. Tôi chưa bao giờ có ý kiến tốt đẹp như thế về bất kỳ ai và tôi cũng chưa bao giờ tin tưởng ai như tin cô ấy.
- Có vẻ như anh quý cô ấy lắm.
- Nói thế còn là ít. Race! Ruth là một phụ nữ đáng khâm phục: tôi đã phó thác cho cô ấy hàng đống việc. Đấy là con người thận trọng nhất và trung thực nhất trên trái đất.
Race khẽ "hừm! hừm" vài tiếng rồi nói sang chuyện khác. Không gì trong thái độ ông ta có thể để cho George biết liệu ông có cho Ruth Lessing vào danh sách những kẻ bị tình nghi hay không.
Race cho rằng "người trung thành nhất trên trái đất" có thể có một lý do để muốn nhìn thấy bà George Barton trên thiên đàng. Động cơ của cô ta có thể là cô phải lòng ông chủ và cô tự coi là bà Barton đệ nhị. Và thế là đủ dẫn đến một hành động tội ác.
Giữ kín suy nghĩ ấy trong đầu. Ông hỏi:
- Tôi nghĩ rằng. George, anh cũng nhận thấy là chính anh có khá nhiều lý do để là kẻ giết người.
- Tôi ư?
George như từ trên trời rơi xuống.
- Trời ạ. Race nói, hãy nghĩ đến Othello…
George thở phào.
- Tôi hiểu bác định nói gì nhưng so sánh thế không phù hợp. Rõ ràng là tôi tôn thờ Rosemary. Nhưng tôi đã biết, khi lấy cô ấy, những việc… những việc mà tôi đành phải chấp nhận. Cô ấy quý mến tôi, rất quý mến và lại dịu dàng nữa. Tuy vậy tôi không phải là một người đàn ông vui vẻ và phóng túng. Tôi không phải là một người hùng trong tiểu thuyết, tôi biết vậy. Tôi cũng biết rằng cưới cô ấy thì tôi sẽ có những ưu phiền và tôi đã được cảnh báo. Tất nhiên là tôi đã đau khổ. Nhưng không vì thế mà tôi lại có thể động vào một sợi tóc trên đầu cô ấy…
Anh chợt im lặng rồi nói tiếp bằng giọng khác.
- Hơn nữa, nếu tôi là kẻ có tội thì tại sao tôi lại lật lại câu chuyện mà mọi người đã đào sâu, chôn chặt? Đã có điều tra và kết luận là vụ tự sát. Vụ án đã được xếp lại. Phải không?
- Anh nói đúng, Barton và tôi cần nói rằng tôi không tin vào giả thiết này. Nếu anh là kẻ giết người thì khi nhận được những lá thư, anh sẽ đốt chúng đi và không nói gì cả. Và điều đó đưa tôi đến một điểm cực kỳ quan trọng là: ai đã viết những lá thư?
- Tôi không biết gì cả.
- Đấy là một chi tiết mà anh có vẻ không quan tâm nhưng tôi lại rất chú ý. Đấy cũng là câu hỏi đầu tiên tôi đặt ra cho anh. Theo ý tôi thì chúng ta có thể chắc chắn rằng chúng không đến từ tay kẻ giết người. Như anh vừa nói, hắn ta chẳng dại gì bới lại một vụ án, mà may mắn cho hắn, đã được khép lại. Vậy thì những lá thư do ai viết?