m tay thân mật ấy. - Em nhận ra người bạn này của chị - Jacob thì thào khi Mike dừng xe bên kia đường – Đây là người cứ đinh ninh rằng chị là bạn gái của anh ta. Anh ta vẫn còn lầm lẫn như thế hả? Tôi nhướng một bên mày lên: - Trong cuộc sống, vẫn còn nhiều người kiên gan lắm. - Vẫn còn ư - Jacob trở nên trầm ngâm – Đôi khi kiên gan lại đạt được kết quả đấy. - Nhưng phần lớn là làm cho người ta ngại ngùng mà tìm cách tránh xa. Mike đã ra khỏi xe, đang chuẩn bị bước qua đường. - Chào Bella - Cậu bạn hiệp sĩ lên tiếng một cách vui vẻ, nhưng rồi ánh mắt lại chuyển sang đề phòng khi ngước mắt lên nhìn Jacob. Bất giác, tôi cũng hướng mắt lên nhìn người bạn nhỏ. Khách quan mà nói, Jacob chẳng có vẻ gì là học sinh lớp dưới cả. Cậu ta quá cao – cái đầu của Mike cũng chỉ dừng lại lưng chừng ở bả vai Jacob; còn tôi thì... không, tôi không muốn đọ xem mình đứng tới đâu Jacob – Còn vẻ mặt thì già giặn hơn trước đây, dù rằng cậu ta mới chỉ bước qua cái tuổi mười sáu của mình được chừng một tháng. - Chào Mike! Cậu còn nhớ Jacob Black không? - Không nhớ rõ lắm – Mike chìa một tay ra. - Một người bạn cũ của gia đình – Jacob tự giới thiệu rồi chìa tay ra bắt... Tôi trố mắt ra nhìn: đấy là cái bắt tay chặt quá mức cần thiết. Sau đó, cả hai người cũng buông tay nhau ra, Mike co co các ngón tay lại. “Rengggg”, tiếng chuông điện thoại trong bếp reo vang. - Chờ mình một chút nhé, có lẽ là bố mình đấy – Tôi nói với cả hai người rồi quáng quàng chạy bổ vào trong nhà. ... Hoá ra là Ben. Angela bỗng dưng bị đau bụng, và Ben thì không muốn đi xem phim nếu như không có cô bạn gái của mình đi cùng. Cuối cùng, Ben xin lỗi vì để mọi người chờ đợi. Tôi nặng nề lê từng bước chân ra ngoài, lắc đầu ngán ngẩm. Trong thâm tâm, tôi vẫn hy vọng cô bạn của tôi sẽ mau chóng khoẻ lại, nhưng tôi vẫn phải thừa nhận rằng tôi có buồn bực một chút vì tình cảnh lại diễn ra theo hướng này. Chỉ có ba người thôi – Mike, Jacob và tôi - sẽ đi xem phim; sao mà lại tréo ngoe như thế được nhỉ, thật là một bức tranh châm biếm cay nghiệt chưa từng thấy. Mà cơ chừng hình như trong khoảng thời gian tôi bỏ đi, Jake và Mike cũng chẳng hề có một động thái nào gọi là để thắt chặt tình bạn cả. Hai người đứng cách xa nhau đến vài mét, mỗi người nhìn về một phía mà chờ tôi. Gương mặt của Mike thì vô cùng sầu thảm, còn vẻ mặt của Jacob thì vẫn tươi roi rói như mọi khi. - Ang bị ốm rồi – Tôi rầu rĩ thông báo - Vậy nên Ang và Ben sẽ không đến đâu. - Mình nghĩ là bệnh cúm đang bắt đầu hoành hành ở đây đấy. Hôm nay, Austin và Conner cũng đã bị dính rồi. Thôi, chắc tụi mình để khi khác đi – Mike lên tiếng đề nghị. Và trước khi tôi kịp gật đầu đồng ý thì Jacob đã nhảy xổ vào: - Tôi vẫn sẽ đi. Nhưng Mike à, nếu anh muốn ở lại thì... - Không, tôi đi chứ - Mike cắt ngang lời Jacob - Chẳng qua là tôi nghĩ đến Angela và Ben thôi. Chúng ta đi nào - Dứt lời, Mike dợm bước đến chỗ chiếc Suburban. - À Mike à, cậu để cho Jacob lái xe nhé? – Tôi lên tiếng - Hồi nãy, cậu ấy có hỏi mình và mình đã đồng ý... Chẳng là Jacob mới làm xong chiếc xe. Cậu ấy tự lắp ráp lấy tất cả các bộ phận đấy – Tôi bắt đầu khoe khoang, lấy làm tự hào giống các bà mẹ trong hội “phụ huynh và giáo viên” có con là học sinh ưu tú của trường. - Được rồi – Mike nạt ngang. - Vâng, vậy nhé – Jacob trả lời như thể mọi thứ diễn ra đúng theo kế hoạch. Trông cậu có vẻ thoải mái hơn hai kẻ còn lại rất nhiều. Mike lẳng lặng ngồi vào ghế sau của chiếc Rabbit, vẻ mặt bực bội khó coi không thể tả. Jacob thì vẫn rạng rỡ như mặt trời, luôn miệng kể chuyện mãi cho đến lúc tôi nguôi ngoai tất cả, trừ việc Mike đang im lặng, hờn dỗi một mình ở phía sau. Cuối cùng, Mike cũng quyết định thay đổi “chiến lược”. Anh ta nhoài người lên trước, tựa cằm lên vai ghế của tôi; chiếc má chỉ còn thiếu vài xăngtimét nữa thôi là chạm hẳn vào má tôi. Ngại ngùng, tôi thay đổi tư thế, xoay hẳn lưng ra phía cửa sổ. - Cái radio không hoạt động được à? – Mike hỏi, cố nuốt ngược cục nóng vào trong, cắt ngang lời Jacob đang thao thao bất tuyệt. - Được chứ - Jacob trả lời – Nhưng mà Bella không thích nghe nhạc. Tôi ngó sững vào Jacob, hoàn toàn ngạc nhiên. Có bao giờ tôi nói với cậu ấy như thế đâu. - Bella? – Mike hỏi, bắt đầu bực bội trở lại. - Ừ, đúng vậy – Tôi lầm bầm, mắt vẫn chú mục vào gương mặt sáng ngời của Jacob. - Làm sao mà cậu không thích nghe nhạc được? – Mike hỏi gặng. Tôi nhún vai: - Mình không biết nữa. Chỉ là nó khiến mình... không vui. - Hừm hừm – Mike lại ngả người về đằng sau. Và rồi chúng tôi cũng đến được rạp chiếu phim, Jacob dúi vào tay tôi tờ mười đôla. - Cái gì thế này? – Tôi phản đối. - Em chưa đủ tuổi xem phim này - Cậu nhắc tôi. Tôi bật cười thành tiếng. - Tuổi tác rắc rối quá nhỉ. Nếu chị lén cho em vào, chắc bác Billy sẽ giết chết chị quá hả? - Ồ không. Em đã nói với bố rằng chị sẽ “lót tay” cho người ta để người ta cho em vào. Tôi bật cười khúc khích, còn Mike thì sải nhanh chân bước về phía trước để theo kịp chúng tôi. Thật lòng mà nói thì tôi cũng có mong muốn rằng Mike sẽ chào tạm biệt tôi rồi ra về. Lúc này, anh chàng vẫn buồn thỉu buồn thiu - vậy thì làm sao có thể nói rằng đây là một nhóm bạn theo đúng nghĩa được. Nhưng mà đồng thời, tôic ũng chẳng mong muốn một kết cục rằng cuối cùng, tôi và Jacob đi chơi riêng với nhau. Điều đó cũng lại là chuyện tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa mà thôi. (cont...)