"Chỉ một thế giới thôi. Anh muốn thế giới đầu tiên."
"Anh muốn Danu Talis?" Virginia nín thở.
Hắn gật đầu. "Danu Talis." Ánh mắt hắn sáng lên thứ tia sáng man dại. "Anh muốn Danu Talis, nhưng không để trị vì - em muốn thì em trị vì luôn. Anh muốn giành cả đời để nghiên cứu. Anh muốn biết được tri thức của bốn giống loài vĩ đại - Elder, Archon, Người Cổ đại và Chúa đất."
Virginia nhìn hắn không hiểu.
"Anh sẽ biến em thành Isis mới. Anh sẽ biến em trở thành nữ hoàng của các Vương quốc Bóng tối." HẮn tới trước mắt Dare và nhìn cô. "Anh chưa bao giờ nói dối em, Virginia. Chính em cũng đã nói thế. Hãy nghĩ đi Virginia Dare: Em là Nữ hoàng của các Vương quốc Bóng tối."
"Em thích nghe thế," Virginia bình thản nói. "Nhưng anh muốn em làm gì?"
"Video et taceo," hắn nói.
"Nghĩa là sao?" Cô mất kiên nhẫn hỏi lại.
"Đấy là phương châm của một người anh từng yêu. Câu đó nghĩa là "Tôi không nhìn không thấy gì.' Vậy sao em không nghe theo cậu đó - im miệng, quan sát và không nói gì."
CHƯƠNG BA MƯƠI LĂM
"Kiểu cười đó khiến tôi nổi da gà," Billy lẩm bẩm.
Machiavelli gật đầu. "Tôi sợ áp lực đang khiến tiến sĩ có vấn đề rồi."
"Họ đang mưu đồ gì đó," Billy nói, nhìn thẳng về phía Dee và Dare đang to nhỏ.
"Cậu biết Virginia nhiều hơn tôi," người Ý nói. "Cậu có tin cô ta không?"
Billy đặt tay vào trong túi sau quần bò. "Người cuối cùng tôi tin tưởng đã bắn tôi từ sau lưng."
"Vậy thì tôi cứ hiểu là không vậy."
"Niccolo, tôi thích cô ta. Chúng tôi đã có vài chuyến phiêu lưu ra trò cùng nhau. Cô ấy đã cứu mạng tôi hai lần, và tôi cũng đã từng cứu cô ấy." Cậu cười rồi khuôn mặt hiện nét đau thương. "Nhưng Virginia...ờm, cô ấy... cô ấy có chút xa lạ."
"Billy," Machiavelli nói kèm một tiếng cười lớn, "chúng ta đều có chút xa lạ." Ông rùng mình vì gió lạnh và kéo áo khoác chặt vào người.
"Nhưng Virginia là xa lạ nhất." Người Mỹ lắc đầu. "Cô ấy là con người bất tử, nhưng cô ấy khác - khác theo nghĩa nguy hiểm. Cô ấy lớn lên có một mình, chạy nhảy giữa vùng rừng núi Virginia hoang dã. Những bộ tộc Anh Điêng chăm sóc cô ta, cho cô ta thức ăn và quần áo. Tôi nghĩ họ tin cô ấy là tinh linh của rừng hoặc cái gì đại loại thế. Họ sợ cô ta và gọi cô ta là Windigo: một con quái vật. Mỗi khi dân làng mất tích trong rừng, họ lại nó người kia bị Windigo bắt ăn thịt."
Machiavelli hít một hơi. "Cậu ám chỉ là..."
Billy lắc đầu quầy quậy. "Tôi chỉ kể cho ông nghe một câu chuyện thôi. Theo tôi được biết, cô ấy ăn chay," cậu nói thêm. "Cô ấy luôn luôn không để ý tới ngày tháng, và phải tới năm mười hay mười một tuổi cô ta mới biết nói. Tôi nghĩ cô ấy có thể giao tiếp với động vật, nhưng tôi không biết cô ta làm thế nào mà sống, tôi cũng không biết cô ấy đã phải làm những gì. Nhưng tôi cũng không hỏi. Tôi chỉ biết là những năm tháng đó đã hủy hoại cô ta. Cô ta không thực sự quan tâm tới con người dù cô ấy luôn có thể thuần hóa bất cứ con vật nào. Cô ấy từng nói với tôi rằng cô ấy cai trị các khu rừng của Virginia, nơi mọi tạo vật đều biết cô áy, những người dân bản địa thờ phụng và sùng kính cô ấy."
"Tôi cũng không rõ," Machiavelli nói. "Tôi không có nhiều thông tin về cuộc đời cô ta."