Người phục vụ nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ: "Chính chìa khóa của quí khách chỉ dẫn cho thang máy đến tầng nào".
Cô cười: "À phải".
Người bảo vệ dõi theo hai người khách mới tới đang đi về phía thang máy, tra chìa vào ổ, bước vào thang máy và khuất dạng.
Ngay sau khi cửa thang máy đóng lại, anh ta chộp lấy điện thoại. Anh ta không gọi để báo cho ai đó biết họ đang đến; điều đó không cần thiết. Người trông giữ hầm két đã được cảnh báo ngay sau khi khách hàng tra chìa ở cổng vào.
Thay vào đó, người bảo vệ gọi cho người quản trị trực đêm.
Khi chuông điện thoại rung lên, người bảo vệ lại tiếp tục bật màn hình lên rồi nhìn chằm chằm vào đó. Bản tin anh ta xem dở dang trước đó vừa mới kết thúc. Không sao. Anh ta nhìn một lần nữa vào hai gương mặt kia trên màn hình ti vi.
Người quản trị trực đêm trả lời: "Gì thế?".
"Tình huống đặc biệt dưới này".
"Chuyện gì đang diễn ra vậy?" Người quản lý hỏi.
"Đêm nay, cảnh sát Pháp đang truy tìm hai kẻ đào tẩu".
"Thì sao?".
"Cả hai tên đó vừa đi vào nhà băng của chúng ta".
Người quản trị trực đêm khẽ chửi thề: "Được. Tôi sẽ liên lạc ngay với ông Vernet".
Người bảo vệ gác máy rồi lại gọi thêm một cuộc nữa. Lần này cho Interpol.
* * * * *
Langdon ngạc nhiên cảm thấy thang máy đang đi xuống chứ không phải đi lên. Ông không biết họ đã đi sâu xuống phía dưới Ngân hàng Ký thác Zurich bao nhiêu tầng trước khi cửa thang máy, rốt cuộc, mở ra. Ông bất cần. Ông cảm thấy sung sướng được ra khỏi thang máy.
Tỏ ra hết sức sốt sắng, một vị chủ nhân đã đứng sẵn đó để chào đón họ. Đó là một ông già hòa nhã, mặc một bộ com-lê flannel là phẳng phiu khiến ông trông thật lạc lõng - một ông chủ ngân hàng thuộc thế giới cũ trong một thế giới công nghệ cao.
"Bonsoir", ông già nói, "Xin chào, xin vui lòng đi theo tôi, S'il vous plait".
Không chờ trả lời, ông ta đã quay gót rồi sải bước nhanh theo một hành lang hẹp bằng kim loại.
Langdon cùng, Sophie đi xuôi một loạt hàng lang, qua mấy căn phòng rộng đầy máy tính màn hình lớn đang nhấp nháy.
"Voici", vị chủ nhân nói khi tới một cánh cửa thép, và mở cửa ra cho họ.
"Các vị đã đến nơi".
Langdon và Sophie bước vào một thế giới khác. Căn phòng nhỏ trước mặt họ trông giống như một phòng khách xa hoa trong một khách sạn đẹp. Kim loại và đinh tán biến mất, thay thế bằng những tấm thảm phương Đông, đồ nội thất bằng gỗ sồi màu đen tuyền và ghế đệm. Trên chiếc bàn rộng ở giữa phòng, hai chiếc cốc pha lê xếp bên một chai rượu Perrier mở sẵn, còn sủi bọt. Một bình cà phê đang bốc hơi nghi ngút cạnh đó xác như đông hồ vậy, Langdon nghĩ thầm.
Về điểm này thì phải chịu người Thụy Sĩ.
Ông già mỉm cười tinh tế: "Tôi có cảm giác đây là lần đầu các vị đến ngân hàng chúng tôi?".
Sophie do dự rồi gật đầu.
"Dễ hiểu thôi. Chìa khóa thường được truyền lại như tài sản thừa kế, và những vị khách lần đầu tiên đến đây tất yếu là bỡ ngỡ về thủ tục". Ông chỉ về phía chiếc bàn để đồ uống. "Căn phòng này là của quý khách chừng nào quý khách cần dùng".
"Ngài nói chìa khóa đôi khi là vật thừa kế?" Sophie hỏi lại.