“Có vẻ hơi vượt quá giới hạn,” tôi nói. “Không có giới hạn nào sao?” Cả hai trân trân nhìn tôi – Beetee hoài nghi, Gale thì hằm hè. “Chắc là chẳng có bộ quy tắc nào quy định những việc ta không được làm với người khác.”
“Chắc chắn rồi. Beetee và anh chỉ làm theo đúng bộ quy tắc mà Tổng thống Snow đã dùng khi ông ta bắt hồn Peeta thôi,” Gale đáp trả.
Tàn nhẫn, nhưng đúng trọng tâm. Tôi bỏ đi mà không bình luận gì thêm. Tôi cảm thấy nếu không ra ngoài ngay lập tức thì tôi sẽ phát điên lên mất, nhưng tôi vẫn quanh quẩn trong Ban Phòng thủ Đặc biệt thì bị Haymitch chặn lại. “Đi nào,” ông nói. “Chúng ta cần cháu quay lại bệnh viện.”
“Để làm gì ạ?” tôi hỏi.
“Họ định thử nghiệm gì đó với Peeta,” ông đáp. “Đưa đến người vô hại nhất từ Quận 12 mà họ có thể lùng ra. Tìm ra người có chung ký ức tuổi thơ với Peeta, nhưng không có gì quá gần gũi với cháu. Giờ họ đang kiểm tra mọi người rồi.”
Tôi biết đây sẽ là một nhiệm vụ khó khăn vì bất kỳ ai có chung ký ức tuổi thơ với Peeta chủ yếu đều là dân thị trấn, và hầu như không ai trong số đó thoát khỏi lưỡi lửa. Nhưng khi chúng tôi đến căn phòng bệnh giờ được biến thành chỗ làm việc cho đội phục hồi của Peeta thì cô ấy đang ngồi chuyện gẫu với Plutarch. Delly Cartwright. Như thường lệ, cô cười với tôi như thể tôi là bạn tốt nhất trên đời của cô. Với ai cô cũng cười như vậy. “Katniss!” cô gọi to.
“Chào Delly,” tôi nói. Tôi nghe nói cô và em trai đã sống sót. Bố mẹ cô, chủ hiệu giày trong thị trấn thì không được may mắn như thế. Cô trông già hơn, khoác bộ đồ xám tẻ ngắt chẳng làm tôn dáng ai của Quận 13, mái tóc vàng dài được thắt bím rất thiết thực thay cho những lọn tóc vàng buông lơi. Delly gầy hơn một chút so với tôi nhớ, nhưng cô từng là một trong số ít những đứa trẻ ở Quận 12 có da có thịt. Chế độ ăn ở đây, sự căng thẳng, niềm đau mất cha mẹ, rõ ràng tất cả đã góp phần đẩy cô ra nông nỗi này. “Cậu thế nào?” tôi hỏi.
“Ôi, bỗng nhiên có bao nhiêu thay đổi.” Mắt cô ầng ậc nước. “Nhưng ai ở Quận 13 cũng rất tốt bụng, cậu có nghĩ vậy không?”
Delly thật sự có ý đó. Cô thực lòng quý mọi người. Tất cả mọi người, không chỉ là riêng vài người mà cô đã dành hàng năm trời suy nghĩ về họ.
“Họ đã nỗ lực để khiến chúng ta cảm thấy được chào đón,” tôi nói. Tôi nghĩ đó là một nhận xét công bằng mà không quá lố. “Cậu là người được chọn để gặp Peeta à?”
“Chắc vậy. Khổ thân Peeta. Khổ thân cậu. Tớ sẽ không bao giờ hiểu nổi Capitol,” cô nói.
“Có lẽ tốt hơn là không,” tôi bảo cô.
“Delly biết Peeta lâu rồi,” Plutarch nói.
“Ồ đúng đấy!” Mặt Delly rạng rỡ. “Bọn tớ chơi cùng nhau từ hồi còn bé tí. Tớ từng nói với mọi người cậu ấy là anh trai tớ.”
“Cháu nghĩ sao?” Haymitch hỏi tôi. “Bất cứ cái gì có thể khơi dậy ký ức trong cháu ấy?”