Danh sách. Hình như còn quá giản đơn. Tôi nên cố nghĩ xa hơn, vượt quá tình hình hiện tại nơi tôi đang nắm vai trò tối quan trọng, tới một tương lai mà có lẽ tôi chẳng là gì. Chẳng nhẽ tôi không nên đòi hỏi thêm sao? Cho gia đình tôi? Cho những người đồng hương còn lại? Da tôi râm ran ngứa vì tro người chết. Tôi cảm thấy cái hộp sọ va vào giày khiến tôi nôn nao. Mùi máu và mùi hoa hồng làm mũi tôi nhột nhạt. Chiếc bút chì cứ tự động lướt trên giấy. Tôi mở mắt ra dù thấy dòng chữ xiêu vẹo. TÔI GIẾT SNOW. Nếu ông ta bị bắt, tôi muốn được hưởng đặc quyền này.
Plutarch cất tiếng ho dè dặc. “Xong rồi chứ?” Tôi liếc lên để ý thấy cái đồng hồ. Tôi đã ngồi đây hai mươi phút. Finnick không phải là kẻ duy nhất có vấn đề về tập trung.
“Vâng.” tôi đáp. Giọng tôi vẫn khàn khàn, nên tôi liền hắng giọng. “Vâng, đây là thỏa ước. Tôi sẽ trở thành Húng nhại.”
Tôi dừng lại chờ đợi cho họ thở phào, chúc mừng, hay vỗ lưng nhau. Coin vẫn bình thản như mọi khi, quan sát tôi với thái độ dửng dưng.
“Nhưng tôi có một vài điều kiện.” Tôi vuốt phẳng tờ danh sách rồi bắt đầu đọc. “Nhà tôi phải được nuôi mèo.” Yêu cầu giản đơn nhất của tôi khơi lên một cuộc tranh cãi. Phiến quân Capitol xem đây chỉ là việc vặt vãnh - tất nhiên rồi, tôi cứ giữ lấy thú nuôi - trong khi người ở Quận 13 giải thích cặn kẽ về những khó khăn tột cùng trong thời điểm này.
Cuối cùng cách giải quyết là chuyển nhà tôi lên tầng cao nhất, phòng này xa xỉ ở chỗ là có cửa sổ rộng chừng hai mươi phân mở lên mặt đất.
Hũ Bơ có thể ra vào giải quyết nhu cầu. Nó sẽ phải tự kiếm ăn. Nếu đến giờ giới nghiêm mà nó vẫn chưa về thì sẽ bị nhốt ở ngoài. Nếu gây ra bất cứ vấn đề an ninh nào, nó sẽ bị bắn ngay lập tức.
Nghe cũng ổn. Cũng chẳng khác mấy so với hồi nó phải sống lang thang từ khi chúng tôi rời đi. Ngoại trừ khoản bắn bỏ. Nếu trông nó tong teo quá, tôi có thể tuồn cho nó ít lòng, miễn là yêu cầu tiếp theo của tôi được chấp nhận.
“Tôi muốn đi săn. Cùng Gale. Vào rừng,” tôi nói. Câu này làm mọi người lặng đi.
“Chúng tôi không đi xa đâu. Chúng tôi sẽ dùng cung của riêng mình. Bếp của chúng ta sẽ có thịt,” Gale thêm vào.
Tôi vội tiếp lời không cho họ kịp từ chối. “Chỉ là… tôi không thở được ở một nơi như… tôi sẽ đỡ hơn, nhanh nhẹn hơn, nếu… tôi được đi săn.”
Plutarch bắt đầu giải thích về những trở ngại của việc làm này, nào là nguy hiểm, phải tăng cường an ninh, nào là nguy cơ bị thương, nhưng Coin đã ngắt lời ông ta. “Không. Để họ đi đi. Cho họ hai tiếng một ngày, cắt từ thời gian tập luyện của họ. Bán kính bốn trăm mét. Mang theo thiết bị liên lạc và máy định vị đeo cổ chân. Gì nữa?”
Tôi lướt qua danh sách. “Gale. Tôi cần anh ấy cùng làm nhiệm vụ này.”
“Cùng thế nào đây? Sau ống kính máy quay à? Ở bên cô suốt ngày à? Cô muốn cậu ta được giới thiệu là tình nhân mới của mình sao?”
Lời lẽ của bà ta không nhuốm chút ác ý nào, trái lại còn rất lãnh đạm nữa kia. Nhưng tôi vẫn há hốc miệng vì sốc. “Gì cơ?”