Ngăn giữa đựng quần áo chính phủ cấp cho tôi. Ai cũng vận cùng một kiểu quần xám và sơ mi cắm thùng. Bên dưới đống quần áo là vài vật dụng mà tôi đã mang theo khi được đưa lên khỏi trường đấu. Chiếc ghim chim húng nhại. Vật kỷ niệm của Peeta, một cái mề đay bên trong lồng ảnh của mẹ tôi, Prim, và Gale. Chiếc dù bạc đựng một cái vòi máng để lấy nhựa cây, và hạt trai Peeta đã tặng tôi vài tiếng trước khi tôi thổi tung trường lực. Quận 13 đã sung công tuýp thuốc mỡ ngoài da của tôi để dùng trong bệnh viện, cả cung tên nữa vì chỉ cảnh vệ mới được phép mang theo vũ khí. Đồ của tôi được cất giữ an toàn trong kho quân khí.
Tôi lần tìm chiếc dù rồi lướt tay vào trong cho để nắm lấy hạt trai. Tôi ngồi lại lên giường, khoanh chân và bỗng nhận ra mình đang chà đi chà lại hạt trai đen láng óng lên môi. Không hiểu sao, cảm giác đó rất dễ chịu. Một nụ hôn mát lành từ chính người tặng.
“Chị Katniss?” Prim thì thầm. Em đã tỉnh, nheo mắt nhìn tôi qua bóng tối. “Gì vậy chị?”
“Không có gì đâu. Chỉ là ác mộng thôi. Ngủ lại đi.” Một phản ứng tự động. Tách Prim và mẹ tôi khỏi mọi chuyện để bảo vệ họ.
Cẩn thận không làm mẹ thức giấc, Prim nhẹ nhàng ngồi dậy, bế Hũ Bơ lên đến ngồi bên tôi. Em chạm vào bàn tay vẫn nắm chặt hạt trai của tôi. “Chị lạnh quá.” Lấy một cái chăn ở đuôi giường, em quấn quanh người cả ba, bao bọc tôi trong hơi ấm của em và bộ lông ấm nóng của Hũ Bơ. “Chị có thể nói với em mà. Em giỏi giữ bí mật lắm. Kể cả với mẹ.”
Em đi thật rồi. Cô bé con có cái đuôi áo thò ra ngoài như đuôi vịt, cô bé phải nhờ tôi lấy giúp bát đĩa ở trên cao, cô bé nài nỉ tôi cho xem những chiếc bánh kem qua cửa kính tiệm bánh. Thời gian và bi kịch đã buộc em phải lớn quá nhanh, ít nhất là theo cảm nhận của tôi, thành một cô gái trẻ phải khâu những vết thương chảy máu và biết rằng không phải chuyện gì cũng nên kể hết với mẹ.
“Sáng mai chị sẽ đồng ý trở thành Húng nhại,” tôi nói với em.
“Vì chị muốn hay bởi chị cảm thấy buộc phải làm vậy?” em hỏi.
Tôi cười nhẹ. “Chắc là cả hai. Không, là chị muốn. Chị phải làm vậy, nếu việc đó giúp phiến quân đánh bại Snow.” Tôi siết chặt hạt trai hơn. “Ngặt nỗi … Peeta. Chị sợ nếu chúng ta chiến thắng thực sự thì phiến quân sẽ xử tử cậu ấy như một kẻ phản bội.”
Prim ngẫm ngợi một lúc. “Chị Katniss này, em không nghĩ chị hiểu mình quan trọng thế nào với đại cục đâu. Những người quan trọng thường muốn gì được nấy. Nếu chị muốn bảo vệ anh Peeta khỏi phiến quân thì chị có thể mà.”
Tôi nghĩ là mình quan trọng. Họ đã đổ bao tâm sức để cứu tôi. Họ còn đưa tôi về Quận 12. “Ý em là … chị có thể yêu cầu họ miễn tội cho Peeta. Và họ sẽ phải đồng ý ư?”
“Em nghĩ là chị có thể yêu cầu hầu hết mọi thứ và họ sẽ phải đồng ý thôi.” Prim nhăn mày. “Chỉ có điều sao chị biết họ sẽ giữ lời chứ?”
Tôi nhớ lại tất cả những lời dối trá mà Haymitch đã nói với Peeta và tôi hòng lừa chúng tôi làm theo những gì ông ta muốn. Điều gì có thể ngăn phiến quân phá vỡ thỏa ước đây? Một lời hứa miệng sau cánh cửa đóng kín, kể cả lời tuyên bố trên giấy trắng mực đen chăng nữa cũng đều dễ dàng bốc hơi sau chiến tranh. Sự tồn tại hay hiệu lực của nó đều bị phủ nhận. Bất kỳ nhân chứng nào trong Bộ Tư lệnh đều vô giá trị. Trên thực tế, họ có thể chính là những người viết lệnh xử tử Peeta. Tôi sẽ cần một nhóm nhân chứng đông hơn nhiều. Tôi sẽ cần tất cả những người mà tôi tìm kiếm được.