“Chết,” tôi khẽ nói.
“Phải. Cho chúng ta một kẻ tử vì đạo để ta có lý do đấu tranh,” Boggs nói. “Nhưng dưới sự giám sát của tôi thì sẽ không có chuyện đó đâu, Chiến binh Everdeen. Kế hoạch của tôi là để cháu sống lâu.”
“Tại sao?” Cách nghĩ đó sẽ gây rắc rối cho ông mà thôi. “Bác không nợ gì cháu cả.”
“Bởi vì cháu xứng đáng được sống,” ông nói. “Giờ thì quay về đội đi.”
Tôi biết mình nên cảm kích việc Boggs mạo hiểm vì tôi, nhưng thực tình tôi chỉ thấy chán nản. Ý tôi là, giờ làm sao tôi có thể ăn trộm Ảnh nổi của ông rồi bỏ trốn đây? Không chồng chất thêm món nợ mới này thì việc phản bội ông cũng đã đủ phức tạp lắm rồi. Chưa chi tôi đã nợ ông cái mạng này.
Trở lại điểm đóng quân, nhìn thấy nguyên nhân thế tiến thoái lưỡng nan hiện giờ của mình đang bình tĩnh dựng lều khiến tôi điên tiết. “Bao giờ đến phiên tôi gác?” tôi hỏi Jackson.
Bà nheo mắt nghi ngờ nhìn tôi, hay có lẽ bà chỉ đang soi rõ mặt tôi. “Tôi không xếp cô vào danh sách gác luân phiên.”
“Tại sao không?” tôi hỏi.
“Tôi không chắc cô có thể thực sự bắn Peeta, nếu đến cái cái nước ấy,” bà nói.
Tôi nói to cho cả đội cùng nghe rõ. “Tôi đâu có bắn Peeta. Làm gì còn Peeta nào nữa? Johanna nói đúng. Chẳng qua tôi chỉ bắn một con mút khác của Capitol thôi.” Thật thoải mái khi nói cậu không ra gì, thật to, công khai, sau tất cả những nỗi ê chề mà tôi cảm thấy từ khi cậu quay về.
“Ừm, lời bình luận đó cũng không giúp cô ghi điểm được đâu,” Jackson nói.
“Cho cô ấy vào danh sách gác đi,” tôi nghe thấy Boggs nói sau lưng mình.
Jackson lắc đầu ghi chép. “Từ 0h đến 4h. Cô gác cùng tôi.”
Tiếng còi báo hiệu bữa tối vang lên, Gale và tôi bèn xếp hàng tới khu ăn. “Em muốn anh giết cậu ấy không?” anh huỵnh toẹt.
“Làm thế thì chắc chắn cả hai ta sẽ bị tống về,” tôi nói. Nhưng dù tôi điên tiết, lời đề nghị tàn bạo ấy vẫn khiến tôi lo sợ. “Em có thể đối phó với cậu ấy.”
“Ý em là cho đến khi em bỏ đi hả? Em cùng với tấm bản đồ giấy và có lẻ cả Ảnh nổi em thó được nó chứ gì?” Vậy là sự chuẩn bị của tôi không qua được mắt Gale. Tôi hy vọng những người khác không thấy rõ đến thế. Tuy nhiên, chẳng ai trong số họ hiểu lòng tôi như Gale. “Em không định bỏ lại anh đấy chứ?”
Cho đến lúc này thì có. Nhưng có một bạn săn yểm trợ cho mình nghe cũng không phải ý tồi. “Với tư cách đồng đội, em phải kịch liệt khuyến cáo anh ở lại cùng đội mình. Nhưng em không thể ngăn anh đến, đúng không?”
Anh toe toét cười. “Đúng đấy. Chỉ khi nào em muốn anh báo động cho những người còn lại trong quân đội thì hẵng làm thế.”
Đội 451 và đội truyền hình nhận phần ăn tối từ khu ăn rồi quây quần sát nhau cùng dùng bữa. Ban đầu tôi nghĩ Peeta là nguyên nhân khiến mọi người không thoải mái, nhưng đến cuối bữa ăn, tôi nhận ra có kha khá ánh nhìn thiếu thiện cảm chĩa về phía mình. Thật ra bước ngoặt chớp nhoáng, vì tôi khá chắc rằng khi Peeta xuất hiện, cả đội đều lo lắng về mức độ nguy hiểm của cậu, nhất là đối với tôi. Nhưng mãi đến khi gọi điện cho Haymitch thì tôi mới hiểu ra.