Pair of Vintage Old School Fru
Trang chủ | Đăng kí | Đăng Nhập
Phần mềm lướt web
[
UC Browser ] [ OperaMini ]

Húng Nhại - Mockingjay

» Thể loại: Tiểu Thuyết

» Đăng lúc: 14:50 04/12/2013
» Lượt xem: 308471
↓Xuống cuối trang↓


“Ít nhất cũng phải cho họ cơ hội đầu hàng chứ,” Lyme góp ý.

“Chà, chúng tôi đâu có cái cơ hội xa xỉ đó khi chúng đánh bom Quận 12, nhưng các người thì thân với Captitol hơn nhiều,” Gale độp lại. Nhìn vẻ mặt của Lyme, tôi nghĩ dám bà bắn anh lắm, hay ít nhất cũng đấm anh một cú. Có lẽ bà cũng có lợi thế hơn, với tất cả kỹ năng rèn luyện của mình. Nhưng sự giận dữ của bà chỉ chọc tức Gale, anh liền hét lên, “Chúng tôi đã chứng kiến lũ trẻ chết cháy mà chẳng làm gì được!”

Tôi phải nhắm mắt lại một thoáng khi hình ảnh đó xé toạc lòng tôi. Nó mang lại hiệu quả mong muốn. Tôi muốn tất cả mọi người trong ngọn núi đó chết hết. Dợm nói ra câu ấy. Nhưng mặt khác… tôi còn là dân Quận 12. Không phải Tống thống Snow. Tôi không thể làm khác được. Tôi không thể giáng xuống ai đó cái án tử mà anh đang đề xuất. “Gale à,” tôi nắm cánh tay anh, cố nói giọng hợp tình hợp lẽ. “Hạt là một mỏ than cũ. Việc đó sẽ giống như gây ra một tai nạn mỏ than trầm trọng vậy.” Chắc chắn những lời đó đủ sức khiến bất cứ người dân Quận 12 nào cũng phải cân nhắn lại kế hoạch.

“Nhưng không nhanh bằng vụ giết chết cha em, ” Anh bẻ lại. “Đó là vấn đề của tất cả mọi người à? Rằng kẻ thù của chúng ta có thể có vài giờ suy ngẫm cái thực tế là chúng đang hấp hối, thay vì chỉ bị nổ tung thành từng mảnh?”

Nhớ lại ngày xưa, khi chúng tôi chỉ là hai đứa trẻ đi săn ngoài Quận 12, Gale đã nói những điều tương tự và còn tệ hơn thế. Nhưng khi ấy chúng chỉ là lời nói. Ở đây, được đưa vào thực hiện, chúng trở thành hành động không bao giờ đảo ngược được.

“Anh đâu biết vì sao những người dân Quận 2 đó lại làm việc trong Hạt,” tôi nói. “Họ có thể bị ép lắm chứ. Biết đâu họ không muốn nhưng vẫn bị bắt giữ. Một số còn là gián điệp của chúng ta. Anh cũng sẽ giết họ à?”

“Anh sẽ hy sinh vài người, phải, để tiêu diệt phần còn lại,” anh đáp. “Và nếu anh là gián điệp đang ở trong đó, anh sẽ nói ‘Cho đất đá sạt lở đi!’ ”

Tôi biết anh nói thật. Biết Gale sẵn sàng xả thân theo cách này vì đại cục – không ai nghi ngờ điều đó cả. Có lẽ chúng tôi thảy cũng đều làm như vậy nếu chúng tôi là gián điệp và được quyền lựa chọn. Tôi đoán mình cũng sẽ làm như thế. Nhưng đó là một quyết định nhẫn tâm đối với nhưng kẻ khác và bao người yêu thương họ.

“Cậu nói chúng ta có hai lựa chọn,” Boggs bảo anh. “Nhốt họ hoặc lùa họ ra ngoài. Tôi cho rằng chúng ta có thể tìm cách làm sạt lở núi, nhưng đừng động tới đường hầm tàu hỏa. Mọi người có thể trốn thoát tới quảng trường, và chúng ta sẽ đợi họ ở đó.”

“Vũ trang đầy đủ, tôi đoán thế,” Gale nói. “Ông biết chắc họ sẽ làm vậy mà.”

“Thông báo cho Quận 13 ngay,” Beetee đề nghị. “Hãy để Thống đốc Coin cho ý kiến.”

“Bà ta sẽ muốn chặn cả đường hầm,” Gale nói chắc như đinh đóng cột.

“Phải, nhiều khả năng là như vậy. Nhưng cháu biết đấy, Peeta đã nói đúng một điểm trong ĐTT của cậu ấy. Về nguy cơ giết sạch chúng ta ấy. Bác đã thử tính toán một chút. Kể cả số người thương vong và… bác nghĩ nó đáng giá ít nhất một cuộc bàn thảo,” Beetee nói
↑Lên đầu trang↑
Trang: [«Trước] 1,101,102,[103],104,105,150 [Sau»]
Đến trang:
Tags: Húng, Nhại, Mockingjay, Tiểu, Thuyết, MobileTruyen
Chia sẻ: Facebook - Twitter - Zing
Link:

BBcode:
icon Sự Trả Thù Của Bố Già
icon Percy Jackson - Kẻ Cắp Tia Chớp - Tập 1
icon Bản báo cáo tình yêu
icon Bà xã chớ giở trò
icon Bắt Lửa - Catching Fire
icon Húng Nhại - Mockingjay
icon Vương quốc của những giấc mơ
1234...678»
» Online: 1
» Trong ngày: 13
» Tổng: 308471 - Load: 0.0001s
» Bộ đếm: U-ON C-STAT
>