Cho đến khi Bá đứng gật gù trước bức tranh của tôi thì tôi mới thực sự tin rằng nó đã hoàn chỉnh. Bá ngắm nghía một hồi rồi buột miệng khen:
- Đẹp lắm!
Tôi hồi hộp hỏi:
- Nhưng có giống không?
- Giống hệt! - Rồi Bá tặc lưỡi nói tiếp - Khi nhìn thấy bức tranh này, chắc chắn Gia Khanh không nỡ nào từ chối tình cảm của mày. Bởi vì phải yêu Gia Khanh ghê lắm, mày mới có thể
vẽ được một bức tranh tuyệt vời như vậy. Gia Khanh thừa thông minh để hiểu điều đó.
Thật tôi chưa thấy đứa nào tốt với bạn như Bá. Nó ba hoa một hồi, tôi tưởng như mình đang ở trên thiên đường. Tôi tưởng Gia Khanh sắp sửa ôm chầm lấy tôi tới nơi. Tôi phải lim dim mắt cho lòng dịu lại và trong trạng thái bềnh bồng đó, tôi nghe rõ ràng tiếng Gia Khanh thủ thỉ bên
tai "Hỡi chàng Picasso của lòng em...". Và dĩ nhiên, một khi Gia Khanh thì thào êm ái như
vậy, tôi không ngu gì mở mắt ra vội.
"Giáo sư" Bá thông minh thì thông minh thật nhưng đôi lúc nó lại cao hứng chứng minh là nó cũng có thể ngu hơn bò. Như lúc này chẳng hạn, nó thô bạo phá ngang giấc mộng của tôi:
- Mở mắt ra mày! Làm gì nhắm tịt lại vậy? Tôi mở mắt ra. Và cau có vặc lại:
- Tao mở mắt hay nhắm mắt kệ tao, việc gì đến mày!
- Ơ, thằng này lạ! Mày phải mở mắt ra mới viết được chứ! Tôi ngơ ngác:
- Viết gì?
- Thì viết "phụ đề" cho bức tranh "chân dung tình yêu". Mày quên rồi sao?
- À!
Tôi sực nhớ ra và lật đật bước lại gần bàn, cầm lên cây viết. Trong một thoáng, tôi đã kẻ xong
dòng chữ đầy ý nghĩa đó bên dưới bức tranh. Bá đứng ngoài xoa tay:
- Thế là xong! Bây giờ mày có thể gửi tặng em được rồi!
Đến giờ phút này tôi mới cảm thấy lúng túng. Tôi nhìn Bá:
- Gửi cách sao? Bá nhún vai:
- Thì gửi chứ gửi cách sao! Giống như mày gửi bài cho thằng Ngữ vậy! Bê bức tranh đến trước mặt em, chìa ra và nói: "Anh xin tặng em, trái tim thổn thức của anh!".
- Thôi đi mày! Chuyện nghiêm túc mà mày cứ đùa hoài! Bá tủm tỉm:
- Thật chứ đùa gì! Mày phải đích thân mang tặng phẩm đến cho em! Đừng có hòng nhờ tao!
Bá biết tỏng ruột gan tôi. Nghĩ đến chuyện giáp mặt Gia Khanh, tôi đã phát rét. Nhưng tôi chưa kịp mở miệng nhờ Bá, nó đã vội vã lên tiếng từ chối trước. Tôi thở một hơi dài thườn thượt:
- Tự dưng tao thấy ngại quá!
- Đừng ngại! - Bá động viên - Ngại là không làm được điều gì hết. Trong tình yêu cần phải dũng cảm. Chúa đã phán "Cứ gõ, cửa sẽ mở". Ông bà mình cũng nói "Không vào hang cọp sao bắt được cọp con". Chẳng lẽ ông bà lại đi xúi dại cháu chắt? Mà Gia Khanh đâu phải là
cọp. Nó chỉ là con nai vàng, dễ bắt hơn cọp gấp một ngàn lần!
Bá bắt đầu rao giảng. Mặc dù không thực sự tin tưởng vào những lời lẽ của nó, tôi cũng chẳng còn cách nào khác hơn. Tôi phải đến gặp "đương sự" thôi. Bá nói có phần đúng. Nhát cáy
chẳng làm nên cơm cháo gì, chỉ tổ tạo điều kiện cho tụi thằng Nghị, thằng Hòa bóp còi qua mặt. Tôi phải đưa. Nhưng đưa ở đâu?
- Chẳng lẽ tao mang bức tranh đến lớp? - Tôi nhìn Bá, giọng đắn đo. Bá thản nhiên: