Nhưng tôi chưa kịp "dẹp" Bá thì Ngữ đã "dẹp" nó trước. Tờ báo tường tháng đó không đăng
lấy một mẩu chuyện của Bá. Khi tờ báo vừa treo lên, Bá hào hứng kéo tôi lại xem. Nhưng sau
khi xem tới xem lui, đọc xuôi đọc ngược một hồi, không thấy bài của mình đâu, Bá đứng chết trân.
Ở góc vui cười quen thuộc, chỉ có những bức tranh của tôi nằm chễm chệ. Tranh của tôi là tranh "ăn theo". Tôi vẽ tranh là để minh họa cho những sáng tác của Bá. Vậy mà chúng lại được chọn đăng. Trong khi những sáng tác thứ thiệt kia bị loại thẳng cánh. Điều đó càng khiến Bá cáu tiết. Nó nghiến răng:
- Rõ ràng thằng Ngữ chơi tao! Hôm trước trong bữa ăn, tao vạch trần âm mưu của nó, nó để
bụng, nay nó trả thù.
Tôi đứng bên cạnh Bá, bụng sướng rơn khi thấy tranh của mình được đăng. Nhưng tôi không dám để lộ niềm hân hoan ra ngoài mặt. Sư phụ đang buồn, đệ tử đâu dám vui. Tôi vui, Bá
phát khùng lên, dám nó đánh tôi lắm. Tôi đành phải làm mặt rầu rầu:
- Để hỏi lại thằng Ngữ coi! Có thể nó để lạc bài của mày ở đâu đó, đến phút chót kiếm không
ra.
Tôi tìm cách trấn an Bá. Nhưng nó chẳng tỏ vẻ gì tin tưởng vào lập luận của tôi. Nó cầm tay
tôi kéo đi phăng phăng:
- Mày đi với tao! Tao phải tìm thằng Ngữ hỏi cho ra lẽ.
Ngữ đang ngồi trong quá cà phê trước cổng trường. Thấy Bá hầm hầm xộc vào, Ngữ đoán ngay ra chuyện gì, nhưng nó vẫn làm mặt tỉnh:
- Đi uống cà phê hả mày? Bá sẵng giọng:
- Không cà phê cà pháo gì hết! Tao đi tìm mày hỏi tội đây! Ngữ giả bộ ngơ ngác:
- Tội gì?
- Còn tội gì nữa? - Bá hừ mũi - Những mẩu chuyện tao đưa mày, sao mày không đăng? Ngữ làm như sực nhớ ra:
- À... à... những mẩu chuyện vui cười đó hả? Bá nhăn nhó:
- Thôi đi, đừng làm bộ! Thì chuyện đó chứ chuyện gì! Ngữ nheo mắt, gật gù:
- Chuyện của mày đọc cũng được. Nhưng có cái kẹt là muốn thưởng thức cho hết cái hay phải
đọc cùng lúc hai người. Tôi nịnh Bá:
- Thằng Ngữ nói đúng đó. Đọc cuốn sách hay, bao giờ cũng đọc hai người mới lý thú. Bá không ngờ nghệch như tôi. Nó nhìn Ngữ, giọng cảnh giác:
- Mày nói vậy nghĩa là sao? Ngữ rờ cằm, chậm rãi đáp:
- Nghĩa là... đọc chuyện vui cười của mày, muốn cho cười phải có thêm một người ngồi bên cạnh thọc léc. Chứ đọc một mình, đố ai cười nổi.
Đòn thằng Ngữ tung ra khiến Bá choáng váng. Nó tím mặt lại:
- Đồ đểu! Mày chuyên môn ếm nhân tài. Tao sẽ nói cô Tần cách chức chủ bút của mày. Ngữ cười hì hì:
- Mày mà là nhân tài cái khỉ mốc! Mày chỉ có mỗi tài... khoác lác!
Bá vốn mồm mép, nhưng lần này ở thế hạ phong, nó biết càng đôi co càng bất lợi. Vì vậy, Bá
đành hậm hực quay ra sau khi trợn mắt đe dọa:
- Đợi đấy! Rồi mày sẽ chẳng còn có dịp phách lối nữa đâu! Ngữ nhún vai, nói vói theo:
- Mày đừng có đi méc cô Tần mất công. Chính cô Tần đã liệng bài của mày vô sọt rác. Cô bảo
đọc chuyện vui cười của mày, cô cảm thấy "buồn cười" quá xá quà xa!
Tôi không biết Ngữ nói thật hay nó phịa. Nhưng nghe vậy, Bá đâm ngán. Nó bỏ ngay ý định
đi gặp cô Tần. Nó chỉ ấm ức thầm. Và từ đó về sau, tôi không thấy Bá gửi bài đăng báo nữa. Nó cũng chẳng nhắc gì đến chuyện tôi có nên trở thành triết gia hay không. Nó lờ tịt.