"Harry! Harry! Ở đằng sau em đó!"
Harry ngơ ngác nhìn quanh. Cedric Diggory đang phóng vọt lên sân đấu, một trái banh vàng nhỏ xíu đang sáng lấp lánh trong khoảng không đầy mưa gió giữa anh ta và Harry...
Với một cái thót tim hoảng loạn, Harry ép sát mình vô cán chổi và lao về phía trái banh Snitch. Mưa quất vào mặt Harry khi nó gầm gừ với chiếc Nimbus 2000:
"Cố lên! Nhanh hơn!"
Nhưng có một cái gì đó bất thường xảy ra. Một sự im lặng kỳ quái vừa phủ chụp xuống vận động trường. Gió, dường như mạnh hơn bao giờ hết, cũng thôi gào thét. Làm như thể ai đó vừa vặn tắt âm thanh, như thể Harry bỗng nhiên điếc đặc... Cái gì đang xảy ra vậy?
Và rồi một đợt sóng lạnh quen thuộc khủng khiếp tràn qua nó, thấu vào bên trong nó, ngay khi nó nhận ra cái gì đang chuyển động trên sân đấu bên dưới.
Trước khi nó có thì giờ để suy nghĩ, Harry đã rời mắt khỏi trái banh Snitch để nhìn xuống.
Ít nhứt một trăm viên giám ngục Azkaban đang đứng phía dưới, bộ mặt dấu kín của họ đều hướng lên nhắm vào Harry. Như thể nước băng đang dâng ngập trong lồng ngực Harry, cắt nội tạng nó thành từng lát. Và rồi nó lại nghe thấy lần nữa điều đó... tiếng ai đó đang gào thét, gào thét bên trong đầu Harry... tiếng một người đàn bà...
"Đừng giết Harry! Đừng giết Harry! Xin đừng giết Harry!"
"Tránh ra, con ngốc tránh ra ngay."
"Đừng giết Harry! Xin làm ơn giết tôi đi, tôi xin thế mạng."
Sương mù trắng xoá, xoáy tít và lạnh cóng đang tràn ngập đầu Harry. Nó đang làm gì đây? Tại sao nó bay? Nó cần giúp đỡ người đàn bà đó... bà sắp chết... bà sắp bị giết...
Harry té nhào xuống, nhào xuống xuyên qua màn sương mù băng giá.
"Đừng giết Harry! Làm ơn rủ lòng từ bi xin mở lòng từ bi."
Một giọng cười vang lên chói lói, tiếng người đàn bà gào thét, và Harry không còn biết gì nữa.
*****
"May mà mặt đất rất êm."
"Tôi tưởng nó chết là cái chắc ."
"Vậy mà đến mắt kiếng của nó cũng không bị gãy ."
Harry có thể nghe được những giọng nói thì thầm, nhưng chẳng thể hiểu được gì cả . Nó không có một chút manh mối gì về việc nó đang ở đâu, hay làm cách nào mà nó đến được nơi đó, hay nó đã làm gì trước khi nó đến đó . Tất cả những gì nó biết được là mỗi chút mỗi phân của cơ thể nó đều đang đau đớn như thể bị dần nhừ.
"Đó là cảnh tượng dễ sợ nhứt mà tôi từng nhìn thấy trong đời ."
Dễ sợ nhứt ... Cảnh tượng dễ sợ nhứt ... những hình bóng đen hù trùm nón ... lạnh buốt ... tiếng gào thét ...
Mắt Harry chợt mở ra. Nó đang nằm trong bệnh thất . Các cầu thủ đội Quidditch của nhà Gryffindor lấm lem bùn sình từ đầu đến chân đang xúm xít quanh giường của Harry. Ron và Hermione cũng có mặt ở đó, trông ướt lướt thướt như vừa mới ra khỏi hồ bơi.
"Harry! Em thấy sao rồi ?"
Đó là tiếng reo của Fred, anh chàng có vẻ cực kỳ trắng xác dưới lớp sình đen.
Trí nhớ của Harry dường như được phục hồi nhanh chóng . Tia chớp ... Hung tinh... trái banh Snitch... và những viên giám ngục Azkaban...
Harry hỏi:
"Chuyện gì đã xảy ra vậy ?"
Nó bật ngồi dậy đột ngột đến nỗi mọi người há hốc mồm ra. Fred nói: