Tuy nhiên, trước khi cụ Dumbledore thốt ra lời nào thì cánh cửa văn phòng lại bị mở bung ra bằng một sức đẩy rất mạnh, và lão Hagrid xông vô phòng, mắt nhìn hơ hải, cái nón trùm đầu trệch khỏi mái tóc đen bù xù, và xác con gà trống vẫn còn lủng lẳng trong bàn tay to tướng của lão.
Lão khẩn thiết nói với cụ Dumbledore:
- Thủ phạm không phải là Harry đâu, thưa giáo sư Dumbledore. Chính tôi vẫn còn trò chuyện với nó chỉ mấy giây trước khi thằng nhỏ kia bị tấn công; nó đâu có đủ thì giờ làm gì đâu, thưa ngài...
Cụ Dumbledore định nói điều gì đó, nhưng lão Hagrid vẫn luôn mồm nói không nghỉ, tay vung vẩy xác con gà trống trong cơn xúc động, làm cho lông gà bay tơi tả khắp nơi.
- Không thể nào là Harry được, thưa ngài, tôi sẵn sàng tuyên thệ bảo lãnh trước Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật nếu như tôi phải...
- Bác Hagrid, tôi...
- Ngài bắt nhầm thủ phạm rồi, thưa ngài, tôi biết Harry không bao giờ...
- Bác Hagrid!
Cụ Dumbledore buộc phải to tiếng:
- Tôi không hề nói rằng Harry tấn công hai người đó.
- Uûa?
Lão Hagrid khựng lại, cánh tay nắm xác con gà trống cứng đơ buông xuôi xị. Lão xìu xuống:
- Thôi được, thưa ông hiệu trưởng, tôi sẽ chờ ở bên ngoài.
Lão thẹn thùng bước cồm cộp ra ngoài.
Cụ Dumbledore phủi mấy cái lông gà trên mặt bàn giấy, Harry lặp lại câu nói của cụ một cách tràn đầy hy vọng:
- Thưa thầy, thầy đâu có nghĩ thủ phạm là con, phải không thầy?
- Không. Thầy không nghĩ vậy.
Cụ Dumbledore nói, vẻ mặt lại trở nên buồn rười rượi.
Harry đợi chờ căng thẳng trong khi cụ Dumbledore dò xét cân nhắc, đầu những ngón tay rất dài của cụ chụm vào nhau.
- Dù vậy, thầy vẫn muốn nói chuyện với con.
Harry đợi chờ căng thẳng trong khi cụ Dumbledore dò xét cân nhắc, đầu những ngón tay rất dài của cụ chụm vào nhau.
Cuối cùng cụ nói nhẹ nhàng:
- Harry à, thầy phải hỏi con, rằng con có điều gì muốn nói với thầy không? Bất cứ điều gì.
Harry không biết nói gì. Nó nghĩ đến cái câu mà Malfoy thét: "Mày sẽ là đứa tiếp theo, đồ Máu Bùn!" và món thuốc Đa dịch đang sôi ùng ục trong buồng tắm của con ma khóc nhè Myrtle. Rồi nó nghĩ đến giọng nói của kẻ vô hình mà nó đã nghe hai lần và nhớ cả những lời Ron nói: "Nghe được tiếng nói mà không ai khác nghe được thì không phải là điều hay ho gì, cho dù trong thế giới phù thủy đi nữa". Nó cũng nghĩ về điều mà mọi người đang nói về nó, và nỗi lo sợ ngày một lớn hơn trong nó là nó có thể có họ hàng gì đó với Slytherin...
Nhưng sau một hồi cân nhắc, nó nói:
- Thưa thầy, không có gì ạ.
Cuộc tấn công một lúc hai nạn nhân Justin và con ma Nick Suýt Mất Đầu đã biến sự căng thẳng có sẵn từ trước thành nỗi kinh hoàng thực sự. Lạ một cái là, người ta lo lắng về số phận của con ma Nick Suýt Mất Đầu nhiều hơn tình trạng của Justin. Người ta hỏi lẫn nhau cái gì có thể gây ra một chuyện như vậy đối với một con ma, quyền lực khủng khiếp nào lại có thể ám hại cả một kẻ đã chết từ đời tám hoánh nào rồi.