"Này Jem, trời mới tháng Hai."
"Tao không quan tâm, tao sẽ nói với Calpurnia."
Chúng tôi chạy về nhà và vào bếp.
"Calpurnia," Jem nói, "bà có thể bước ra vỉa hè một chút không?"
"Chi vậy, Jem? Tôi không thể ra đứng vỉa hè mỗi lần cậu muốn đâu."
"Có chuyện gì kỳ kỳ với con chó già đằng kia kìa."
Calpurnia thở dài. "Tôi không thể băng chân cho bất cứ con chó nào lúc này. Trong phòng tắm có một số bông băng, đi lấy và tự làm đi."
Jem lắc đầu. "Nó bệnh, Calpurnia à. Có chuyện gì kỳ kỳ với nó."
"Nó đang làm gì, cố cắn đuôi nó hả?"
"Không, nó làm giống vầy nè."
Jem ngáp ngáp giống như con cá vàng, rút vai và vặn vẹo thân mình. "Nó làm giống vậy, chứ không giống ý nó muốn."
"Cậu đang bịa chuyện với tôi hả, Jem Finch?" Giọng Calpurnia khô khốc.
"Không Calpurnia, con thề là không."
"Nó có chạy không?"
"Không, nó chỉ đi từ từ, chậm đến độ bà không thể nói là nó đi. Nó sắp tới đây rồi."
Bà rửa tay và theo Jem ra sân. "Tôi có thấy con chó nào đâu," bà nói.
Bà theo chúng tôi đi vượt qua nhà Radley và nhìn theo hướng Jem chỉ. Tim Johnson ở đằng xa không lớn hơn một cái chấm nhỏ, nhưng nó đã gần chúng tôi hơn. Nó đi thất thểu, như thể chân phải của nó ngắn hơn chân trái. Nó gợi tôi nhớ đến một chiếc xe hơi bị kẹt trong bãi cát.
"Nó đi khập khiễng," Jem nói.
Calpurnia nhìn, rồi nắm vai lôi chúng tôi về nhà. Bà đóng cánh cửa gỗ lại sau lưng chúng tôi, đi đến điện thoại và la lên. "Cho tôi nói chuyện với văn phòng ông Finch."
"Ông Finch!" bà la to. "Cal đây. Tôi thề có Chúa, có một con chó điên ở khu phố mình... nó đang đến đây, phải, thưa ông, nó là.... ông Finch, tôi cho nó là...... Tim Johnson già, phải.... thưa ngài.... phải.... phải ...."
Bà lắc đầu khi chúng tôi cố hỏi bà bố Atticus nói gì. Bà quay số điện thoại và nói, "Cô Eula May... tôi vừa nói chuyện với ông Finch, làm ơn đứng nối máy cho tôi nữa... nghe này, cô Eula May, cô có thể gọi điện cho cô Rachel và cô Stephanie Crawford và bất cứ ai có điện thoại trên phố này để báo cho họ biết có một con chó điên sắp đi ngang được không? Lẹ lên, cô!"
Calpurnia lắng nghe. "Tôi biết đang là tháng Hai, cô Eula May, nhưng khi thấy là tôi biết con chó nào điên liền. Nhanh lên đi cô!"
Calpurnia hỏi Jem, "Nhà Radley có điện thoại không?"
Jem nhìn danh bạ rồi nói không. "Dù sao thì họ cũng không ra ngoài đâu Cal."
"Tôi không quan tâm, tôi sẽ báo với họ."
Bà chạy ra hiên trước, tôi và Jem theo sát gót bà. "Cô cậu ở lại trong nhà!" bà hét lên.
Cả khu phố đã nhận được thông điệp của Calpurnia. Mọi cánh cửa gỗ trong tầm nhìn của chúng tôi đã được đóng chặt. Chúng tôi chẳng thấy bóng dáng gì của Tim Johnson. Chúng tôi nhìn theo Calpurnia đang chạy về phía nhà Radley, vén váy và tạp dề lên quá gối. Bà đến bên bậc thềm cửa trước và đập cửa. Chẳng ai trả lời và bà la to, "Ông Nathan, ông Arthur, có con chó điên đang đến! Chó điên đến!"
"Bà ta nên đi vòng ra phía sau," tôi nói.