Sau cuộc nổi loạn, người Capitol phá hết các tổ ong xung quanh thành phố mình, nhưng ở các quận thì để nguyên. Tôi nghĩ đó cũng là một cách để họ nhắc nhở sự yếu kém của chúng tôi, cũng như Đấu trường Sinh tử. Một lý do khác là họ muốn kiểm soát mọi người ở bên trong Quận 12. Khi Gale và tôi đi qua một tổ bắt-là-cắt, chúng tôi ngay lập tức quay về hướng ngược lại.
Vậy bầy ong trên đầu tôi có phải chúng không? Tôi quay lại nhìn Rue tìm trợ giúp, nhưng con bé đã lẩn vào lùm cây.
Trong hoàn cảnh này, việc chúng là loài ong gì không quan trọng. Tôi đang bị thương và bị kẹt. Màn đêm giúp tôi có thời gian hoãn binh, nhưng khi mặt trời lên, bọn Nhà nghề sẽ vạch ra kế hoạch để giết tôi. Bọn chúng hẳn sẽ làm thế sau khi tôi đã biến chúng thành bầy hề. Cái tổ này là lựa chọn duy nhất của tôi. Nếu có thể làm nó rớt xuống đầu bọn chúng, tôi có thể chạy thoát. Nhưng muốn thế tôi phải liều mạng.
Tất nhiên tôi không thể tiến đủ gần để cắt cho cái tổ rơi. Tôi sẽ phải cưa gãy cành cây để cả cành rớt xuống. Có thể dùng phần răng cưa trên con dao. Nhưng liệu tay tôi có làm nổi? Liệu cành cây rung khi cưa có đánh thức bầy ong? Và nếu bọn Nhà nghề biết được điều tôi đang làm và chuyển đi chỗ khác thì sao? Toàn bộ những điều đó làm tôi do dự.
Tôi nhận ra cơ hội tốt nhất để hành động mà không bị để ý là trong lúc quốc ca vang lên. Nó sẽ bắt đầu bất cứ lúc nào. Tôi kéo người ra khỏi túi, đảm bảo là con dao còn đeo bên hông, bắt đầu tìm cách leo lên. Bản thân việc này cũng đã nguy hiểm, bởi những cành cây trở nên mỏng manh yếu ớt ngay cả với sức nặng của tôi, tuy vậy tôi vẫn tiếp tục leo. Khi tôi tới nhánh treo tổ ong, tiếng vo ve nghe đã khá rõ. Nhưng nếu đúng chúng là bầy bắt-là-cắt thì lại khẽ khàng một cách quái lạ. Do khói, tôi nghĩ. Khói làm chúng dịu đi. Cách này cũng đã từng được phiến quân sử dụng để chống lại bọn ong.
Dấu hiệu của Capitol sáng lên trên đầu tôi, tiếng quốc ca vang lên. Ngay bây giờ hoặc không bao giờ, tôi nghĩ và bắt đầu cưa. Những vết rộp trên tay phải nhói lên đau buốt khi tôi lóng ngóng cứa con dao qua lại. Khi việc đã vào guồng, tuy tốn ít sức hơn, nhưng mọi thứ vẫn vượt quá sức chịu đựng của tôi. Tôi nghiến răng mà cưa, thỉnh thoảng nhìn lên trời và nhận ra hôm nay không có ai chết. Tốt thôi. Khán giả rồi sẽ thỏa chí khi thấy tôi bị thương, kẹt trên cây trong khi một lũ đang ở phía dưới. Nhưng quốc ca đã hết mà tôi mới chỉ cắt được ba phần tư cành cây, bầu trời tối sầm và tôi buộc phải dừng lại.
Bây giờ thì sao? Tôi cảm thấy vẫn có thể giải quyết cho xong, nhưng đó không phải phương án sáng suốt nhất. Giả sử bầy ong bị đánh thức, giả sử chiếc tổ bị vướng vào đâu khi rớt xuống, giả sử tôi cố thoát nhưng không thành, thì mọi thứ quả là tốn công vô ích. Tốt hơn hết, tôi nghĩ, là cứ trốn ở đây đến bình minh và nhắm cho cái tổ rớt ngay đầu kẻ thù.