Mười một người chết, không có ai từ Quận 12. Tôi điểm những người sống sót. Năm Vật tế Nhà nghề. Con bé mặt cáo. Thresh và Rue. Rue… vậy là cuối cùng nó cũng vượt qua được ngày đầu tiên. Tôi không kìm được niềm vui. Như vậy là mười người. Ba người còn lại tôi sẽ được biết vào ngày mai. Còn bây giờ, khi trời đã tối, khi đã đi được một quãng xa và tìm được chỗ trú ở trên cành cây cao, tôi phải cố mà ngủ.
Hai ngày rồi tôi không được ngủ tử tế, hôm nay thì lại còn phải trải qua một cuộc hành trình dài ở Đấu trường. Tôi chậm rãi để các thớ cơ thả lỏng. Mắt nhắm lại. Thật may là tôi không ngáy. Đó là điều cuối cùng tôi nghĩ…
Tách! Tiếng cành cây gãy đánh thức tôi. Tôi đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Bốn tiếng? Năm tiếng? Đầu mũi tôi lạnh cóng. Tách! Tách! Chuyện gì vậy? Đó không phải tiếng do chân người đạp lên, mà là tiếng gãy rất ngọt từ một cái cây nào đó. Tách! Tách! Tôi đoán chừng nó phát ra từ khoảng vài trăm mét bên phải tôi. Chậm rãi, nhẹ nhàng hết mức có thể, tôi xoay người về nơi phát ra tiếng động. Trong vài phút sau đó, không có gì xảy ra ngoài bóng đêm và tiếng lạo xạo. Rồi một tia lửa lóe lên và ngọn lửa nhỏ bắt đầu cháy. Ngoài một đôi tay đang hơ trước ngọn lửa, tôi không thể thấy gì thêm.
Tôi phải bặm môi lại để không phải thốt lên những điều rủa xả cái kẻ đã châm lửa. Nó đang nghĩ gì thế? Đốt lửa vào lúc chập tối còn chấp nhận được. Khi ấy đám vừa chiến đấu ở Cornucopia, với sức mạnh vượt trội và đồ dùng thừa mứa, có thể còn ở quá xa để phát hiện ra ánh lửa. Còn bây giờ có lẽ chúng đang lùng sục khắp khu rừng hàng giờ đồng hồ tìm con mồi, làm thế khác nào phất cờ và hô to, “Lại đây mà bắt tao đi!”
Còn tôi đang ở đây, chỉ cách cái kẻ ngốc nhất cuộc đấu một tầm ném đá. Neo người trên cây. Không dám bỏ trốn vì địa điểm xung quanh nơi tôi trú ẩn đã không còn an toàn nữa. Ý tôi là, ngoài trời lạnh lẽo và không phải ai cũng có túi ngủ. Chẳng lẽ tự dưng bạn phải chịu cảnh răng va lập cập và quai hàm đơ cứng tới tận bình minh?
Vài giờ sau đó, tôi cứ nằm trằn trọc trong túi ngủ, cứ nghĩ hoài về việc nếu xuống khỏi cành cây này bây giờ thì tôi sẽ hạ được tay hàng xóm mới này dễ như bỡn. Bản năng của tôi là chạy trốn, không phải chiến đấu. Nhưng rõ ràng kẻ kia là một mối đe dọa. Những đứa ngớ ngẩn thường nguy hiểm. Ngoài ra, có lẽ hắn cũng không có nhiều vũ khí, trong khi tôi có một con dao tuyệt vời.
Bầu trời vẫn tối, nhưng tôi có thể thấy những dấu hiệu đầu tiên của bình minh đang đến. Tôi bắt đầu nghĩ có khi nào chúng tôi - nghĩa là tính luôn kẻ mà tôi đang suy tính có nên hạ không - sẽ mất mạng lúc nào không hay. Rồi tôi nghe thấy tiếng động. Tiếng vài đôi chân vụt chạy đến. Kẻ châm lửa hẳn đã ngủ quên. Chúng tóm được cô nhỏ trước khi nó kịp chạy thoát. Giờ thì tôi đã biết đó là một đứa con gái, qua tiếng van lơn, tiếng kêu la thảm thiết sau đó. Sau đó là tiếng cười cùng tiếng hoan hô. Ai đó hét toáng lên, “Mười hai mạng đã xong và còn mười một đứa nữa!” và nhận được một tràng huýt sáo tán thưởng.