Mọi thứ chuẩn bị cho ngày mai đã tươm tất đâu vào đó, tôi ngả lưng xuống giường. Nhưng không hiểu sao trong lòng của tôi vẫn không yên, hai tay tôi trở nên hiếu động không rõ tự lúc nào, chúng cứ muốn phải làm thêm một việc gì đó cho vơi bớt căng thẳng... Nôn nao khắp người, tôi ngồi bật dậy, chụp lấy hộp đĩa CD, lựa tới lựa lui mãi đến khi chọn được đĩa nhạc tuyển những giai điệu êm dịu của Chopin. Một cách nhẹ nhàng, tôi bật máy hát, rồi đặt lưng xuống giường, tập trung làm vài động tác thư giãn cơ bắp. Cuối cùng, không rõ tôi đã thực hiện đến động tác nào thì những viên thuốc lạnh lẽo kia bắt đầu phát huy tác dụng, tôi hài lòng để cho toàn bộ cơ thể của mình chìm sâu vào trạng thái vô thức.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy sớm, thầm cảm ơn những viên thuốc miễn phí đã cho tôi có được một giấc ngủ đầy đặn, không mộng mị. Cả cơ thể đã hoàn toàn thư thái, tôi nôn nóng hoàn tất công việc đã chuẩn bị sẵn từ đêm qua. Sau khi cẩn thận bẻ cái cổ áo, tôi tròng nhanh vào người chiếc áo len êm mượt màu vỏ dà cùng chiếc quần jean yêu thích. Xong xuôi, tôi hé mắt nhìn ra cửa sổ để chắc chắn là bố đã đi khỏi. Những gợn mây trắng như bông hờ hững trôi trên bầu trời. Chúng mong manh và dễ vỡ quá. Bữa ăn sáng của tôi chẳng để lại hương vị gì trên đầu lưỡi cả, tôi cố ăn thật nhanh rồi rửa ráy thật lẹ. Liếc nhìn qua cửa sổ lần nữa để chắc chắn rằng không có gì thay đổi, tôi đánh răng và đúng vào lúc tôi sắp sửa bước xuống cầu thang thì ở cánh cửa ra vào bỗng phát ra một tiếng gõ rất nhẹ, tôi giật thót mình, tim bắt đầu đập nhịp liên hồi đến độ bản thân tôi cũng nghe rõ mồn một.
Chạy như bay ra cửa, tay tôi run run mở chốt. Cái chốt cửa đơn giản thế mà loay hoay mãi tôi mới mở được. Cánh cửa bật mở... và anh xuất hiện. Mọi nỗi kích động dường như hoàn toàn tan biến khi tôi nhìn vào gương mặt tuyệt mỹ ấy, chỉ trong giây phút ấy, sự bình tâm mới chịu trở về với tôi. Hít vào một hơi thật sâu, tôi thật sự cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, có anh ở đây rồi, tất cả những sợ hãi của ngày hôm qua dường như chỉ đơn thuần là những nghĩ suy dại dột nhất trên đời.
Thoạt đầu, trông thấy tôi, anh không mỉm cười ngay... gương mặt cứ đăm chiêu u uẩn một cách là lạ. Rồi bất thần, đôi mắt anh sáng lên, lướt nhìn tôi từ đầu tới chân và anh phá ra cười ngặt nghẽo.
- Chào em - Edward lên tiếng giữa lúc còn đang cười.
- Sao thế? - Tôi hỏi và đảo mắt xuống kiểm tra, để bảo đảm rằng mình không quên thứ gì quan trọng như vớ hay giày chẳng hạn.
- Chúng mình giống nhau thật - Nói rồi, anh lại cười sằng sặc.
Tôi trố mắt ra vì ngạc nhiên, Edward đang mặc một chiếc áo len màu vỏ dà, bên trên là cái cổ áo trắng muốt, còn bên dưới là chiếc quần jean xanh. Tôi cũng cười to với anh, cố che giấu một bí mật phũ phàng mà chỉ có tôi mới nhìn thấy. Tại sao trông dáng dấp của anh cứ như một người mẫu chuyên nghiệp, còn tôi thì lại không?