Đầu tôi mau lẹ ngó bên này rồi bên kia, nhưng có vẻ không ai nghe thấy. Nhóm quay phim xúm quanh một cái bàn có bày món sứa, còn những cặp nhảy xung quanh chúng tôi nào thì say khướt, nào thì chỉ biết đến bản thân để mà chú ý điều gì khác
“Xin lỗi” cậu ấy nói. Cậu ấy nên thế. Đây không phải là nơi có thể nói ra những suy nghĩ ấy
“Để dành chúng khi về nhà đi” tôi nhắc.
Ngay sau đó Portia xuất hiện với một gã to lớn trông hơi quen. Cô ta giới thiệu gã là Plutarch Heavensbee, một nhà tổ chức trường đấu hàng đầu. Plutarch hỏi Peeta liệu gã có thể mời tôi một điệu nhảy hay không. Peeta vừa mới thấy khuôn mặt của cậu ấy trên máy quay và thật tự nhiên chắn trước tôi, cảnh cáo người ông ta không được quá gần gũi.
Tôi không muốn nhảy với Plutarch Heavensbee. Tôi không muốn chạm vào hai bàn tay gã, một bàn thì nắm tay tôi, một bàn thì để trên mông tôi. Tôi không quen với việc bị đụng chạm trừ Peeta hay gia đình tôi, và tôi xếp những gã tổ chức đấu trường ở một vị trí nào đó còn thấp hơn cả con giòi nếu phải kể tên những sinh vật tôi muốn để chúng chạm vào. Có vẻ gã cũng cảm nhận được và giữ tôi bằng cả cánh tay khi chúng tôi tới sàn nhảy.
Chúng tôi tán gẫu về bữa tiệc, về hình thức giải trí, về thức ăn, và sau đó gã đùa cợt về lúc mà gã tránh bị bắn trúng vào buổi thử sức. Tôi chẳng hiểu gì, nhưng tôi nhận ra gã là kẻ đã bước hụt chân về phía sau do quá hốt hoảng khi thấy tôi nhắm một mũi tên vào những người tổ chức trường đấu trong buổi thử sức đó. Ồ,cũng không thật sự là vậy. Thật ra là lúc đó tôi nhắm đến một quả táo thò ra từ khỏi miệng con lợn quay,ấy thế mà tôi lại làm họ nhảy dựng lên.
“À, ngài là người mà…” tôi cười, cố làm gã nhớ lại sự việc.
“Phải rồi. Và cô sẽ vui khi biết rằng tôi đã không thể bình tĩnh lại” Plutarch nói
Tôi còn muốn nói rằng hai mươi hai vật tế đã chết cũng sẽ không bao giờ bình phục lại từ cái Đấu trường mà gã đã giúp gây dựng nên. Nhưng tôi chỉ nói”Tốt. Vậy năm nay anh là người tổ chức cuộc đấu? Đó hẳn phải là một vinh dự lớn”
“Ngoài tôi và cô, không có mấy người thích nhận trách nhiệm”gã nói”việc xây dựng Đấu trường cần nhiều trách nhiệm”
Vâng, bao gồm cả những cái chết mới đây nữa, tôi nghĩ thế. Gã chắc phải biết về Seneca Crane, nhưng gã không có vẻ có một chút để tâm nào ”Ngài đã chuẩn bị cho Cuộc dẹp loạn Đấu trường theo quý rồi à?” Tôi nói
“Ồ vâng. Tất nhiên chúng tôi đã làm việc lâu dài. Nhưng trường đấu không phải được tạo ra trong chỉ một ngày. Nói sao được nhỉ, chủ đề của Cuộc đấu luôn được xác định rõ. Dù muốn hay không, tôi sẽ tổ chức cuộc hội thảo chiến lược vào tối nay” gã nói.
Plutarch hơi lùi lại và lấy ra một chiếc đồng hồ vàng gắn chuỗi xích từ túi áo vest. Gã búng nhẹ để mở nắp, nhìn thời gian và cau mày”Tôi phải rời đi sớm rồi”gã quay chiếc đồng hồ lại nên tôi có thể nhìn thấy mặt đồng hồ ”nó sẽ bắt đầu lúc nửa đêm”
“Thế thì quá muộn để…”có một thứ ngắt lời tôi. Plutarch lướt ngón tay cái trên mặt đồng hồ bằng pha lê và ngay tức khắc một hình ảnh xuất hiện, sáng rực như được chiếu ánh nến.Một chiếc huy hiệu hình con chim nhại. Y hệt cái tôi đang cài trên áo.Gã đóng chiếc đồng hồ một cái”tách”.