Tôi duỗi chân ra, ép má vào thảm cỏ, nhìn chằm chằm vào mọi thứ trong sự nặng nề. Peeta xoa tay vào chỗ căng ra giữa hai vai tôi và để tôi thư giãn một chút. Tôi tự hỏi sao cho tới giờ cái nơi quỉ quái này không mát lên chút nào nhỉ, khi mặt trời đã lặn rồi. Tôi tự hỏi xem chuyện gì đang xảy ra ở nhà.
Prim. Mẹ tôi. Gale. Madge. Tôi nghĩ tới họ đang dõi theo tôi từ nhà. Ít nhất thì tôi hy vọng họ đang ở nhà. Không phải bị Thread tống vào nhà tù. Bị trừng phạt như Cinna. Bởi vì tôi. Tất cả mọi người.
Tôi bắt đầu nóng ruột cho họ, cho quận của tôi, cho khu rừng của tôi. Một khu rừng tuyệt vời với những cây gỗ cứng mạnh mẽ, nguồn thức ăn dồi dào, chơi bời không phải sợ gì. Con suối chảy xiết. Những cơn gió mát. Không, những cơn gió lạnh thổi hơi nóng ngột ngạt này đi. Tôi hình dung một cơn gió trong đầu mình, để nó đông cứng má tôi và tê cóng những ngón tay tôi, và bất thình lình, một nửa mảnh kim loại bị chôn trong đất đen cuối cùng cũng có một cái tên.
“Một cái cọc!” tôi kêu lên, ngồi thẳng dậy.
“Cái gì cơ?” Finnick hỏi.
Tôi nhổ thứ đó ra khỏi mặt đất và phủi sạch nó. Chụm tay xung quanh đuôi nhọn, che nó đi, và nhìn vào bên trong cái môi. Chính xác, tôi đã từng thấy một trong những thứ này trước đây. Vào một ngày gió lạnh rất lâu về trước, khi tôi vào rừng cùng với cha. Nó bị chèn khít vào một cái lỗ khoan trên cây gỗ thích. Một đường nhựa cây chảy ra từ nó vào trong xô. Si rô của cây gỗ thích có thể làm cho ổ bánh mì nhạt nhẽo của chúng tôi thành một bữa tiệc. Sau khi cha tôi chết, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với số cọc ít ỏi mà cha có. Có thể được giấu đâu đó trong khu rừng cũng nên. Không bao giờ tìm được.
“Nó là một cái cọc. Gần giống với vòi nước. Anh cắm nó vào một cái cây và nhựa cây sẽ tự khắc chảy ra.” Tôi nhìn vào các gân xanh trên các thân cây xung quanh tôi. “Ừm, cắm đúng loại cây.”
“Nhựa cây?” Finnick hỏi. Họ cũng không có đúng loại cây ở gần biển.
“Để làm si rô,” Peeta nói. “Nhưng chắc hẳn phải có cái gì khác trong những cây này.”
Chúng tôi đứng dậy cùng một lúc. Cơn khát của chúng tôi. Tình trạng thiếu nước tột độ. Hai cái răng cửa sắc bén của con chuột cây và cái mõm ướt của nó. Chỉ có một thứ giá trị trong những cây này. Finnick định đóng cái cọc vào vỏ xanh của một cái cây lớn bằng cục đá, nhưng tôi ngăn anh lại. “Khoan đã. Anh có thể làm hư nó mất. Chúng ta cần khoan một cái lỗ trước đã,” tôi nói.
Không có gì dùng để khoan được cả, nên Mags đưa cái dùi của bà ra và Peeta dùi nó thẳng vào vỏ cây, vùi đầu nhọn của nó sâu khoảng 5 phân. Cậu và Finnick thay phiên mở cái lỗ bằng dùi và con dao cho tới khi nó vừa cái cọc. Tôi chêm cái cọc vào lỗ cẩn thận và tất cả chúng tôi đứng đó trong sự chờ đợi.
Lúc đầu không có gì xảy ra. Sau đó một giọt nước lăn trên cái môi và nhỏ xuống lòng bàn tay Mags. Bà ấy liếm nó và lập tức giơ tay ra nữa để lấy thêm.
Bằng cách lắc qua lắc lại và điều chỉnh cái cọc, chúng tôi có cả một dòng suối nhỏ đổ ra ngoài. Chúng tôi thay phiên nhau hứng trực tiếp bằng miệng dưới vòi nước, làm ướt cái lưỡi khô rát của chúng tôi. Mags mang tới một cái giỏ, được làm bằng cỏ bện rất chặt đến nỗi có thể giữ được nước. Chúng tôi đổ đầy cái giỏ và chia nhau, uống một hơi đầy và lát sau, phung phí, văng chúng tung toé lên mặt. Như mọi thứ ở đây, dòng nước ở bên phía những thứ nóng ấm, nhưng không có thời gian để kén cá chọn canh.